Chương 12

Duyệt Chiêu được nghỉ làm ba ngày, khi cô quay trở lại Lão Nguyệt Hoa làm việc, mới biết mấy ngày nay Trịnh Nhược Liên bị nôn mửa và tiêu chảy, đã vậy còn bị sốt cao, bây giờ con bé đỡ hơn chút, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, nhưng cứ trốn trong phòng một mình, không chịu bước ra ngoài.

Tâm trạng của ông chủ và bà chủ rất nặng nề, họ hầu như không nói chuyện gì với nhau ngoại trừ những điều cần thiết.

Không khí làm việc ở đây trở nên chán nản, ngay cả Tang Thiến, người luôn sôi nổi và vui vẻ, cũng chẳng còn cười nhiều.

Người đàn ông đã quấy rối Trịnh Nhược Liên không phải là người say rượu đuổi theo Duyệt Chiêu, mà là một người đàn ông bốn mươi hai tuổi. Sau khi bị bắt, anh ta khóc lóc thảm thiết, nói rằng anh ta đã uống hai chai bia và đã bị mất kiểm soát bản thân rồi làm một việc khốn nạn như vậy. Anh ta còn không biết xấu hổ đã kể về việc bản thân độc thân trong một thời gian dài và điều đó đã ảnh hưởng đến tâm sinh lý của anh ta, bởi vậy nên không thể tránh khỏi việc chúng bị bóp méo. Và anh ta không phải cố tình muốn gây ra chuyện đó, anh ta đã bị kí©h thí©ɧ.

Anh ta nói rằng khi nhìn thấy Trịnh Nhược Liên và một cậu bé trông có vẻ trạc tuổi đứng hôn nhau say đắm dưới một gốc cây. Bản thân bỗng trở nên vô cùng tức giận, hắn tự hỏi tại sao một cậu bé nhỏ như vậy lại có bạn gái? Vậy mà trong khi anh ta, một người đàn ông trưởng thành đã đi làm nhiều năm mà lại không có ai?

Hắn đã ném chai bia trong tay vào hai người, nó mạnh tới nỗi khiến hai người sợ hãi mà dừng lại và khi anh ta tiến lại hai người nắm tay nhau bỏ chạy. Cô bé kia đã vô tình bị ngã xuống đất và cậu ta buộc phải buông tay ra. Cậu ta đã ngoảnh lại và nhìn cô bé nhưng rồi lại chạy nhanh về phía trước. Dường như chỉ đợi có vậy, hắn bước chân nhanh hơn về phía cô bé yếu đuối đang run lên sợ hãi, hắn đã lôi cô ra phía sau cái cây.

Cậu bé đã lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát ngay sau khi chạy được một đoạn, may mắn thay, cảnh sát đã đến kịp thời để ngăn chặn thảm kịch xảy ra.

Sau sự việc này, trên phố ẩm thực có rất nhiều người xì xào, có người đồng cảm với Trịnh Nhược Liên, có người trách cô, nói cô không biết quý trọng bản thân. Học sinh sơ trung mà lại không tập trung vào việc học, thậm chí lại còn yêu sớm, không những vậy mà còn thân mật với bạn trai ngoài đường. Họ nói nếu cô bé tự ý thức được thì đã không có chuyện đáng xấu hổ xảy ra, người xấu cũng sẽ không nhắm đến cô bé.

Duyệt Chiêu không dám đi con đường tắt nhỏ trở về, lựa chọn đi đường vòng, tuy sẽ xa hơn nhưng cũng đông người hơn và sẽ an toàn hơn. Vì thế, thời gian cô đi trên đường để tới chỗ làm hay di chuyển về nhà cũng nhiều hơn trước.

Hôm đó, trùng hợp khi cô đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, vừa vặn gặp Mạt Sậu vừa bước ra khỏi cửa, tay của anh xách theo một túi đồ.

Mạt Sậu đã nhìn thấy cô từ xa đi tới, trong lòng đoán được vài điều.

Duyệt Chiêu có chút ngại, biết mình không nên trốn tránh, nói: “Gần đây em hơi sợ nên có phần cẩn trọng hơn.”

Mạt Sậu nói: “Cẩn trọng là đúng.”

Duyệt Chiêu cười nói: “Đúng”

Mạt Sậu im lặng suy nghĩ vài giây, rồi hỏi cô: “Nếu buổi tối anh có thời gian đón em, em có chán ghét anh không?”

Từ “chán ghét” dường như mang theo một cảm xúc cá nhân, như thể anh đang lo rằng anh sẽ bị cô ghét.

Duyệt Chiêu nhìn vào trong mắt anh, ánh mắt của anh yên tĩnh như mặt biển ban đêm, im lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

Tại sao lại cảm thấy anh ấy có chút tội nghiệp? Duyệt Chiêu cảm thấy suy nghĩ của mình có chút bất thường, cô bỗng có suy nghĩ rằng là “Chính vì đã bị mình từ chối nên mới trông thấy anh tội nghiệp chăng?”

Duyệt Chiêu thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cho người đang đứng trước mặt cô vào ngay lúc này.

Cô im lặng cúi đầu, không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào.

Mạt Sậu vẫn im lặng, cũng không thúc giục Duyệt Chiêu phải trả lời có hoặc không ngay lúc đó.

Khi Duyệt Chiêu ngước lên nhìn anh lần nữa, cô cảm thấy có chút mơ hồ, choáng váng. Không biết có phải do đêm nay ánh trăng có sáng quá hay không mà khi cô nhìn anh, thật sự có cảm giác bị anh mê hoặc. Dưới ánh trăng, dáng người anh cao gầy phản chiếu trên mặt đất, khiến cô nhớ đến bóng tre dưới trăng.

Gương mặt tuấn tú anh trầm tĩnh, góc cạnh rõ ràng, khiến anh nhìn vừa lạnh lùng vừa sắc bén, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy khó gần.

Đặc biệt là sống mũi của anh, cô nhìn rất lâu, phát hiện mũi anh đẹp và rất thẳng, đường nét và độ cong đều hoàn hảo.

Cô chợt nhận ra rằng so với anh, những chàng trai đẹp trai mà cô đã gặp trong quá khứ chỉ là tầm thường.

Mạt Sậu thật sự quá đẹp trai.

Tại sao mỗi lần cô tình cờ gặp anh, trái tim của cô lại hơi loạn nhịp? Như thể cô gặp được một cơn gió xuân khiến tâm hồn vui vẻ. Sau khi trò chuyện với anh vài lời, cảm giác mệt mỏi của cô dường như tan biến.

Tại sao lại như vậy?

Cô không biết. Cô không có câu trả lời.

Cuối cùng, cô nghe theo lòng mình, nói : “Tôi chưa bao giờ chán ghét anh.”

Vào tuần sau, chỉ cần Mạt Sậu không làm thêm giờ, buổi tối anh thường xuyên đến “Lão Nguyệt Hoa”, đợi ở cửa hơn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi Duyệt Chiêu đi ra, anh sẽ cùng cô đi bộ trở về nhà.

Thỉnh thoảng, anh sẽ mua một cái gì đó để ăn, một loại đồ uống nóng hoặc một bữa ăn nhẹ và sẽ đưa nó cho cô.

Một lần, Duyệt Chiêu thấy túi bánh quy nhỏ anh mua vừa giòn vừa ngon, liền hỏi anh đó là cái gì, cô có chút ngạc nhiên khi biết thứ đang ăn là gì.

Duyệt Chiêu xác nhận: “Đây là bánh quy sao? Thật chứ?”

Mạt Sậu đột nhiên nói: “Là thật. Anh không nhầm đâu.”

Duyệt Chiêu cười nói: “Vậy thì anh có thể mua, mùi vị rất ngon, nhưng đừng mua quá nhiều, nếu muốn ăn thì em có thể tự mua được mà.”

Mạt Sậu nói: “Không sao, không đắt, vì anh đã mua rồi em nên ăn đi.”

Ngày hôm sau, anh mua cho cô một gói bánh quy khác.

Đêm nay, bọn họ vẫn đi hết con đường, chậm rãi đi trên con đường nhỏ.

Kể từ khi có Mạt Sậu bên cạnh, Duyệt Chiêu đã đi trên con đường đêm này, cảm thấy an toàn, không còn lo lắng nữa, có thêm một người để nói chuyện, cô không còn cảm thấy buồn chán khi trở về.

Đang lúc tán gẫu, Mạt Sậu quay sang hỏi Duyệt Chiêu: “Em đã nghĩ đến chuyện đổi việc chưa? Đi làm vào ban ngày sẽ tốt hơn, cũng sẽ an toàn hơn nhiều.”

Duyệt Chiêu nói: “Hiện tại chưa phải lúc. Bây giờ em đã dần quen với nó, ông chủ và bà chủ rất tốt bụng, vì vậy em đang có phần không lỡ rời đi. “

Mạt Sậu hỏi: “Em đã từng làm công việc tương tự bao giờ chưa?”

Mặc dù anh chưa bao giờ hỏi cô bao nhiêu tuổi, nhưng anh có thể đoán rằng cô có lẽ lớn hơn anh một hoặc hai tuổi. Nếu cô ấy học đại học, cô ấy chắc hẳn đã tốt nghiệp, và nếu không, cô ấy có thể đã ra ngoài làm việc vài năm trước, nhưng cô ấy không cảm thấy như một người đã làm việc trong nhiều năm.

“Hmm... em từng làm ở trong một công ty trước đây, em đã phụ trách phía hậu cần.”

Cô không thể nói với anh rằng cô bắt đầu làm quản lý ngay từ đầu, và điều đó chắc hẳn là sẽ không công bằng với bất kỳ ai.

Duyệt Chiêu có chút bất lực: “Lúc đó ở công ty, em còn tưởng mình đã làm tốt lắm rồi, nhưng sếp vẫn không hài lòng nên em đã tức giận với ông ấy rồi nộp đơn xin từ chức. Còn đối với công việc bán thời gian bây giờ thì em thực sự muốn rèn luyện bản thân và xem liệu mình có thể chịu đựng được khó khăn hay không.”