Chương 13

Duyệt Chiêu nói xong, nhìn Mạt Sậu hỏi : “Vậy còn anh thì sao? Tại sao anh chọn nghỉ học vậy? Anh đã bao giờ có ý định sẽ quay lại trường học chưa?”

Mạc Sậu nói : “Đó là do anh có một số lý do cá nhân. Về phần tương lai, tạm thời như vậy cũng không ổn lắm.”

Duyệt Chiêu hỏi thêm: “Vậy thì bố mẹ anh hẳn rất ủng hộ lựa chọn của anh?”

Mạt Sậu nói: “Thành thật mà nói, họ vẫn chưa biết. Anh muốn nói với họ khi tôi đưa ra quyết định của mình, nhưng anh không biết phải nói gì trong một thời gian, vì vậy anh đã trì hoãn nó cho đến bây giờ. Nhưng họ đã cho anh rất nhiều tự do từ khi anh chỉ là một đứa trẻ, và họ không bao giờ hỏi anh bất cứ điều gì, và ngay cả khi họ biết, họ sẽ không la mắng anh.”

Duyệt Chiêu ghen tị nói: “Bọn họ đều tôn trọng suy nghĩ của anh sao?”

Mạt Sậu đột nhiên quay đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Bố của anh là bác sĩ phẫu thuật, còn mẹ là kỹ sư nghiên cứu tự động hóa điện. Em hẳn đã có thể biết được hai người họ bận rộn như thế nào vào các ngày trong tuần khi làm hai ngành nghề này. Trong thời gian anh còn đi học, họ vắng mặt trong hầu hết các buổi họp phu huynh, các giáo viên cũng đã quá quen với chuyện đó. Họ không quan tâm tới anh, họ cho anh thật nhiều tiền và nghĩ rằng đó là cách thể hiện tình yêu thương rõ ràng nhất tới con cái. Từ khi còn nhỏ anh đã học được cách sống tự lập.”

Duyệt Chiêu mỉm cười: “Anh đã trãi qua những chuyện gì vậy, Mạt Sậu?”

Mạt Sậu nói: “Tự mình mua đồ ăn và quần áo, thích cái gì thì mua cái đó. Họ không cấm anh chơi điện tử, anh đã mua một chiếc máy tính khi còn đang học tiểu học, tự mình học cách lập trình khi đang học cấp 2, và anh bắt đầu tự học thiết kế một vài chương trình nhỏ, tìm cách tạo niềm vui cho chính mình.”

Duyệt Chiêu che miệng, vẻ mặt rất bất ngờ thốt lên: “Vậy hẳn là anh học rất giỏi. Anh có phải là người có thành tích học tập cực tốt không? Điểm thi tuyển sinh vào đại học của anh là bao nhiêu vậy? Nói ra đi, em rất tò mò.”

Mạt Sậu nói: “Anh thật sự không có hù dọa em, chỉ là hơn sáu trăm điểm mà thôi. Trong các tiết học tự nhiên anh luôn rất nghiêm túc nghe giảng nên anh học khá tốt mấy môn đó, nhưng anh lại không có học được những môn xã hội mặc dù anh đã cố gắng.”

“Vậy anh thích điều gì ở công việc hiện tại mà anh đang làm?” Duyệt Chiêu hỏi.

“Công ty hiện tại mà anh đang làm nó khá nhỏ, tương lai cũng không chắc chắn, nhưng may mắn là ông chủ rất tin tưởng anh. Ông ấy đã bàn giao các dự án lớn cho anh, và thật sự anh không có gì để phàn nàn trong khoảng thời gian này. Bây giờ việc cần thiết là anh cần hoàn thành bản kế hoạch cho dự án này.”

Duyệt Chiêu thầm nghĩ, anh còn trẻ như này có chỗ dùng trí là đã tốt lắm rồi.

Duyệt Chiêu thắc mắc hỏi về dự án mà anh đang thực hiện, Mạt Sậu nói với cô rằng đó là một trò chơi kinh doanh, nội dung chính là phải làm thế nào để trở thành một ông chủ tài giỏi.

“Những người chơi mới sẽ bắt đầu với việc là tuyển dụng nhân viên, xác định số vốn mà mình đang có, xác định phạm vi kinh doanh và mục tiêu chiến lược, chọn địa điểm để xây dựng nhà kho dùng để cất trữ nguyên liệu, tính toán lợi nhuận thu được mỗi ngày, đảo ngược thua lỗ, v.v. . Người chơi cần có một cái đầu lạnh và phải có chiến lược kinh doanh linh hoạt, nhưng cũng cần một lượng kiến thức tài chính nhất định, mục tiêu là trở thành một trong những vị doanh nhân tài năng nhất. Nếu như em không biết cách chơi cho đúng hoặc chơi sai cách thì công sức của em sẽ đổ bể hết, và chắc chắn em sẽ phải gây dựng tất cả lại từ đầu. “

Duyệt Chiêu nghe xong thấy có vẻ khá thú vị, nhưng điều quan trọng chính là cô ấy không giỏi chơi game, nếu không cô sẽ thực sự tham gia chơi trò chơi kinh doanh hấp dẫn cũng đầy những cạm bẫy này.

Trước khi cô kịp nhận ra điều đó, cô đã sắp đi tới cuối đường, cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại. Sau một lúc im lặng, Mạt Sậu hỏi Duyệt Chiêu: “Em thường thích làm gì?”

Duyệt Chiêu nhìn anh rồi cất tiếng: “Ngày trước khi em còn sống cùng cha mẹ, em thường sẽ học chơi đàn piano trong hai tiếng, hoặc đàn tranh hoặc là đàn ukulele. Ngoài ra em còn thích vẽ tranh và luyện viết thư pháp, tất cả đều là hoạt động thường ngày của em. Em không được ra khỏi nhà, dù chỉ là tập thể dục.”

Những thứ nhạc khí mà Duyệt Chiêu vừa nói, Mạt Sậu không nhìn thấy bất kì thứ gì tương tự trong căn nhà thuê của cô ấy bây giờ.

Anh chợt nhận ra rằng cô chỉ ở lại đây một thời gian, vì vậy cô không mang theo bất cứ thứ gì.

Duyệt Chiêu thở dài: “Bây giờ em đã có một công việc bán thời gian, em đã nhận ra rằng các loại nhạc cụ mà em học được khi còn nhỏ không giúp đỡ cho em nhiều. Vì vậy tốt hơn là đăng ký một lớp giáo dục thể chất, tập chạy đường dài, tập thể dục cơ bắp hoặc một cái gì đó, ít nhất thì em có thể thoải mái đi ra ngoài tự lập.”

Trong mắt Mạt Sậu hiện lên ánh cười, từ những lời tâm sự của cô có thể biết được cô là một cô gái được cha mẹ bảo vệ rất tốt từ khi còn nhỏ.

Trên thực tế, cô không cần phải nói ra, anh cũng tự đoán được. Khi gặp cô ấy lần đầu, anh đã có cảm giác cô là một người rất tinh tế, và khi cô ấy đi bộ, lưng cô ấy rất thẳng, rất đẹp mắt, đó có lẽ là bởi vì cô ấy đã luyện tập một loại nhạc cụ nào đó hoặc học nhảy trong một thời gian dài khi còn nhỏ. Ngoài ra, tiếng phổ thông của cô ấy rất chuẩn, ngữ âm của cô rõ ràng và cô luôn nói chuyện một cách rất điềm tĩnh, không quá nhanh cũng không quá chậm. Chắc hẳn đã có một người nào đó trong gia đình đã dạy cô ấy nói chuyện như vậy từ khi cô còn bé.

“Em đã dọn ra ngoài sau khi cãi nhau với cha mẹ à?” Mạt Sậu hỏi cô chuyện anh đang thắc mắc.

Duyệt Chiêu ngẫm nghĩ giây lát, không định giấu giếm anh, gật đầu: “Quả thật thì đúng là như vậy.”

Cô vẫn còn hơi do dự, nếu như anh tiếp tục hỏi lý do cãi vã là gì, thì liệu cô có muốn nói thật với anh không, nhưng anh không hỏi, mà thay đổi chủ đề sang một chuyện khác: “Sau khi em chuyển đến đây, em đã đi đến khu phố đi dạo chưa?”

Duyệt Chiêu nói: “Không có. Em đi xa nhất là đi ra ngắm ruộng lúa.”

Mạt Sậu hỏi: “Em có nơi nào đặc biệt muốn đến không?”

Duyệt Chiêu nghĩ ngợi trong đầu, nhưng tạm thời cô không có đáp án.

Mạt Sậu khuyên cô: “Ban ngày em nên đi dạo quanh khu phố. Thử đi ra ngoài đổi không khí, đừng ở trong nhà mãi như vậy.”

Hai người đi bộ trở lại con hẻm và tình cờ gặp Du Đằng, cậu ta vừa trở về sau bữa tối với các đồng nghiệp của cậu ta. Khi Du Đằng nhìn thấy bọn họ, cậu cố ý mỉm cười, tiếng cười ngắn bất chợt, sau khi cười xong, cậu ta liền đi ngang qua bọn họ rồi đi về nhà mình.

Duyệt Chiêu cảm thấy có chút xấu hổ, cô luôn cảm thấy lời nói và việc làm của người bạn cùng phòng Mạt Sậu có chút kỳ quái.

Cô lẳng lặng nhìn Mạt Sậu khi anh ta tiến đến gần cô, sắc mặt không đổi nói: “Em không cần để ý đến cậu ấy, đôi khi cậu ấy có chút không bình thường.”

“Cái gì, cậu ta...” Ánh mắt Duyệt Chiêu hiện rõ nét ngạc nhiên.

“Ý của anh là cậu ấy bấy bị bệnh tim.” Mạt Sậu nhẹ nhàng giải thích.

Duyệt Chiêu trong lòng có chút đồng cảm với Mạt Sậu, nhẹ giọng hỏi anh: “Vậy anh có cảm thấy không thoải mái khi sống chung với cậu ta không?”

Nghe cô nói như vậy, Mạt Sậu bất giác cười thầm, bước chân càng ngày càng chậm, sau cùng anh cũng không trả lời câu hỏi của cô.

Vì đó là lựa chọn của riêng anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, và anh không muốn phàn nàn với bất cứ ai về chuyện của mình.

Không biết có phải vì đang đứng quá gần Mạt Sậu hay không, Duyệt Chiêu ngửi thấy mùi hương hoa rất thơm, cứ thoang thoảng trên quần áo của anh ấy, cô chợt có suy nghĩ nếu mượn quần áo anh vừa mặc thì có phải hương thơm này sẽ quẩn quanh cô?

Nghĩ đến đây, cô có một cảm giác kỳ lạ, tại sao cô lại nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ như vậy?

Trước khi Duyệt Chiêu sắp nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi, cô bất chợt nhận được tin nhắn của Mạt Sậu

“Vừa rồi anh quên hỏi em, em có muốn đi chơi với anh vào thứ bảy tuần này không?”

Mũi của Duyệt Chiều dường như lại ngửi thấy hương hoa, môi cô cười nhẹ, sau khi cân nhắc cô nhắn lại một tiếng: “Được.”