Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gửi Cho Em Và Đôi Ta

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không cho anh thời gian để nói thêm nữa, cô lập tức tiến vào thế chủ động, tiếp tục hỏi anh: “Vậy còn người anh thích thì sao? Anh nhất định đã có rồi phải không?”

Ánh mắt Mạt Sậu dừng trên mặt cô: “Ở giai đoạn này có tính không?”

Duyệt Chiêu: “…”

Duyệt Chiêu: “Không, hai ta đang nhắc đến quá khứ.”

“Trước đây” Mạt Sậu suy nghĩ một lúc rồi tiến lại gần cô: “Anh không muốn nói cho em biết.”

Con hẻm không rộng rãi lắm, khi họ đi vòng qua một chiếc ô tô điện đang đỗ gần đó, Duyệt Chiêu cảm thấy cánh tay mình chạm vào tay anh.

“….” Duyệt Chiêu có chút xấu hổ, đưa tay lên sờ sờ tai mình. Dù đây là một hành động rất vô ý, nhưng vào lúc này cô lại không nhịn được mà làm.

Điều xấu hổ hơn nữa là Mạt Sậu lại không buông tha cho hành vi của cô, anh nói: “Anh thân thiết với em quá, khiến em thấy xấu hổ à?”

Duyệt Chiêu xoay người, chậm rãi nói: “Không phải đâu, cũng không quá xấu hổ.”

Chỉ là cô đột nhiên cảm thấy có hơi chút khó xử.

Khi Duyệt Chiêu đi tới cửa, đang định nói lời tạm biệt với Mạt Sậu thì bỗng nghe thấy câu hỏi rõ ràng của anh: “Lúc ở bên anh, em có cảm thấy như đôi ta đang yêu nhau không?”

Đôi tai của Duyệt Chiêu bằng mắt thường quan sát cũng có thể thấy dường như chỉ trong giây lát chúng đã bị hun nóng tới đỏ rực chỉ bởi vài lời nói bâng quơ nhưng hết sức ấm áp của anh, cả cơ thể cô dần cảm thấy nóng lên. Cô phải cố lắm mới kiềm chế được cảm xúc đột ngột dâng lên một cách khó tả trong lòng mình và nói một cách nghiêm túc, thận trọng: “Mạt Sậu, em thích cảm giác ở bên anh. Em cảm thấy rất thoải mái, giống như một người bạn tốt.”

“Bạn tốt.” Ánh mắt Mạt Sậu trầm ngâm một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Làm bạn tốt với em cũng không tệ.”

Duyệt Chiêu vào nhà, đóng cửa lại, đứng bất động hồi lâu.

Vừa rồi cô thực sự rất muốn nói với anh rằng từ nhỏ cô đã chỉ có rất ít bạn khác giới, họ đều bị giới hạn trong việc dạy kèm hoặc tham gia các hoạt động trong và ngoài trường học.

Những người bạn tốt mà cô nhắc đến đều là những người bạn rất thân thiết.

Suy cho cùng, cô chưa bao giờ nhờ một người đàn ông đến đón cô mỗi tối, cô cũng chưa từng đề cập với ai khác về chuyện đã xảy ra với cô khi còn nhỏ.

Sau khi Mạt Sậu vào nhà, liền nghe thấy Du Đằng đang mỉm cười nằm trên sô pha, nói: “Ngày mai anh mang bữa sáng sang cho em nhé?”

Ngay khi tầm mắt Du Đằng nhìn thấy Mạt Sậu trở về, cậu ấy liền lười biếng đứng dậy khỏi ghế sô pha, trở về phòng rồi tiếp tục trò chuyện.

Mạt Sậu dọn dẹp vỏ trái cây vương vãi trong góc ghế sofa, sau đó quay người nhìn về phía cửa sổ nhà đối diện, đèn vẫn sáng ở đó, bóng dáng cô dường như đang di chuyển sau tấm rèm cửa sổ.

Thật ra lúc đó, anh còn tưởng cô sẽ nói những lời vô tâm. Nhưng thực tế thì hoàn toàn khác, khi cô nói câu “Em thích cảm giác ở bên anh.”, anh ngay lâp tức đã cảm thấy rất thỏa mãn, anh có cảm giác muốn kéo tay cô lại, thậm chí còn muốn hôn cô ấy.

Nhưng điều đó có thể sẽ dẫn đến một cái tát vào mặt từ cô và anh thì không mặt dày đến vậy.

Anh chưa bao giờ theo đuổi một cô gái, vì vậy anh không biết làm thế nào để khiến người anh thích phải lòng mình.

Cho đến nay, anh chỉ có thể đón cô khi tan làm và đảm bảo rằng mỗi ngày anh đều sẽ xuất hiện dưới tầm mắt để cô có thể nhớ mặt anh.

Nhưng hình như điều này những người khác cũng có thể thực hiện ?

Mạt Sậu lặng lẽ đứng nhìn một lúc, rồi anh lấy điện thoại di động trong túi ra, mở WeChat và tìm bạn cùng phòng thời đại học La Thu Hạo nhắn tin.

Ngay sau đó, La Thu Hạo trả lời: [Cậu đang nói dối tôi phải không? Cậu có thực sự thích người đó không?]

Mạt Sậu: [Tôi không nói dối cậu.]

La Thu Hạo: [Các cậu đã ở bên nhau bao lâu rồi?]

Mạt Sậu: [Chúng tôi còn chưa tới mức ở cạnh nhau đâu?]

La Thu Hạo: [??? Anh với cô ấy còn chưa tới bước đó á?]

Mạt Sậu: [Tôi đã nói rồi mà.]

La Thu Hạo: [Làm sao điều đó lại chưa xảy ra? Với lớp da hoàn mỹ đó của cậu, điều đó sẽ xảy ra ngay khi cậu nói với cô ấy về điều này.]

Mạt Sậu: [Da của tôi không có giá trị đến thế. Đừng nói về bất cứ điều gì khác ở đây. Hãy gửi cho tôi URL của cửa hàng hoa cậu đã mua trước đó.]

La Thu Hạo : [... Được rồi, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu trước, hoa hồng ở đó rất đắt và cậu không thể trả lại nếu đã mua chúng. Tốt hơn là cậu đã chắc chắn 90% rằng cô ấy sẽ đồng ý trước khi đặt hàng.]

Hoa hồng? Mạt Sậu ngay lập tức bỏ qua loại hình này, nghĩ rằng nó quá khoa trương và có thể sẽ khiến cô sợ hãi.

Chiều thứ bảy, Duyệt Chiêu uể oải dựa lưng vào giường để đọc sách. Vì trong những ngày gần đây nhiệt độ tăng cao nên cô đã tắt máy sưởi, chỉ mặc áo len khi ở trong nhà.

Ánh mặt trời chiếu xuống sàn nhà được lót bằng tấm gỗ hình thoi sáng bóng, trên đó vẫn còn đọng lại những giọt nước do Duyệt Chiêu vừa lau xong.

Hôm nay, Duyệt Chiêu đã tỉnh dậy vào lúc 5 giờ sáng, một mình cô dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ quần áo. Sau khi đã đọc xong một vài trang sách, Duyệt Chiêu cảm thấy buồn ngủ nên cô đã nhắm mắt lại và chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Duyệt Chiêu tỉnh giấc. Cô rời khỏi giường, nhặt cuốn sách bị rơi dưới sàn lên rồi đi ra mở cửa.

Mạt Sậu đứng đợi ngoài cửa, trên tay anh là hai túi đồ.

Khi nhìn thấy anh, trong lòng Duyệt Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.

Cô không ngờ Mạt Sậu đưa đến cho cô một cốc cà phê nóng và hai chậu hoa.

Một chậu là hoa Lan, chậu còn lại là hoa Thiết Tuyến Liên.

Duyệt Chiêu vui mừng nhìn hai chậu hoa vừa đúng lúc đang nở rộ. Trong lòng cô đang nghĩ làm sao để chăm sóc thật tốt cho hai chậu hoa này.

Mạt Sậu nói với cô: “Ông chủ bán hoa bảo những loại cây này rất dễ chăm sóc, em chỉ cần để chúng nó tại nơi có ánh sáng và thoáng mát là được.”

Duyệt Chiêu mỉm cười. Cô thầm nghĩ trong đầu là người bán hàng nhất định phải nói làm sao để vừa lòng khách nhất thì mới có thể làm người ta mua được.

Duyệt Chiêu chuyển hai chậu hoa đến bên cạnh cửa sổ, đặt chúng cùng với những chậu hoa Thủy Tiên màu vàng. Nhân lúc vẫn còn ánh nắng thì cô để những chậu hoa được tắm nắng thỏa thích. Đợi một lúc nữa cô sẽ lên mạng tìm kiếm những mẹo trồng hoa.

Duyệt Chiêu sắp xếp xong cho những chậu hoa, cô tò mò hỏi Mạt Sậu: “Tại sao anh lại nghĩ đến việc mua hoa cho em?”

Mạt Sậu bình tĩnh trả lời cô: “Anh vừa mới nghĩ ra thôi.”

Nhạc Chiêu lẩm bẩm: “Thật không?”

Ý nghĩa của việc tặng hoa có lẽ ai ai cũng đều biết.

Mạt Sậu hỏi cô: “Nhưng mà trước khi mua hoa anh quên hỏi, em có thích trồng hoa không?”

Duyệt Chiêu gật đầu: “Rất thích ạ! Đặc biệt là vào mùa xuân. Trước đây hầu như ngày nào trong nhà em cũng có hoa tươi, có hoa hồng, hoa mẫu đơn, hoa tường vi và cả hoa tulip nữa. Thậm chí em còn mua rất nhiều lọ hoa với nhiều kiểu dáng khác nhau, sau đó em sẽ cắm hoa vào từng lọ một và đặt nó ở khắp nhà. Nếu làm như vậy sẽ làm cho việc đi dạo trong nhà cũng giống như đang đi dạo trong một vườn hoa.”

Chỉ là cô không cần tự mình chăm sóc số hoa đó mà có Dì Trương, một người rất giỏi trong việc chăm sóc những cây hoa, cỏ giúp cô làm.

Mạt Sậu đột nhiên hỏi cô: “Em có thích hoa hồng không?”

Duyệt Chiêu nói: “Tất nhiên là em thích chứ, ai lại không thích hoa hồng?”

Mạt Sậu nhìn cô. Duyệt Chiêu chợt nhận ra lời nói của mình giống như muốn anh mua cho mình, cô vội vàng nói: “Nhưng anh đừng mua thêm chậu hoa nào nữa, chỉ cần hai chậu này thôi cũng đủ để em tốn kha khá sức nuôi dưỡng rồi, nhiều hơn nữa em sẽ mệt chết mất.”

Duyệt Chiêu vừa nói vừa nhìn những bông hoa Thiết Tuyến Liên như bị tuyết bao phủ dày đặc. Vào mùa xuân, những bông hoa Lan có màu vàng, chúng yên tĩnh nằm ở đó. Sự yên tĩnh và tĩnh lặng đó đã mang đến cho ngôi nhà đơn giản này một loại sức sống khác.

Nó thật đẹp!

“Đúng rồi, anh vừa thấy áo khoác của mình treo ở bên ngoài.”

Mạt Sậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Không phải anh đã bảo em là không cần phải giặt cho anh sao? Em chỉ cần đưa trực tiếp cho anh là được, sao lại tự mình giặt nó?”

“Sao em có thể làm thế được chứ? Em đã mặc nó lâu như vậy rồi, trên đó còn có mùi nữa chứ.” Duyệt Chiêu nói.

“Đợi em giặt xong sẽ trả lại cho anh.”

“Mùi của cô ấy lưu lại chắc chắn không phải là mùi gì khó ngửi.” Mạt Sậu trong lòng thầm nghĩ anh đã muộn một bước. Đáng lẽ anh không nên để cô ấy giặt đồ.

“Để em nói cho anh biết, mùi nặng nhất trên cơ thể em lúc này là mùi dầu thực vật.” Duyệt Chiêu cười, nói xong cô chậm rãi đi về phía bàn ăn, cầm cốc cà phê nóng mà Mạt Sậu mua cho cô lên, nhấp một ngụm.

Vị cà phê nồng và đậm làm cho tinh thần cô tỉnh táo.
« Chương TrướcChương Tiếp »