Chương 20

Hiếm khi có được một ngày nghỉ. Mạt Sậu dự định sẽ rủ Duyệt Chiêu đi dạo nhưng khi anh đang định mở lời thì lại nghe thấy cô nói: “Em vừa dọn dẹp nhà cửa cả buổi sáng, bây giờ cảm thấy thật là mệt mỏi, cốc cà phê này xuất hiện thật đúng lúc.”

Mạt Sậu suy nghĩ một chút, rồi liền nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, anh không làm phiền nữa.”

Duyệt Chiêu nghe xong, nhìn vào đồng hồ, thấy bây giờ đúng lúc đang là giờ ăn trưa, hỏi anh: “Anh ngồi đây một lát, em đi nấu sủi cảo cho anh ăn nhé?”

Vì không muốn cô bận rộn, cũng sợ làm phiền giấc ngủ của cô nên Mạt Sậu cười nhẹ và nói: “Không cần đâu, anh chưa thấy đói bụng, bây giờ anh chỉ muốn về phòng ngủ một giấc thôi.”

Nói đến đây, Duyệt Chiêu cũng không tiện níu kéo anh thêm nữa.

Mạt Sậu trở về nhà thì tình cờ gặp Du Đằng đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Trong thời gian gần đây, ngoài những chuyện cần thiết phải trao đổi với nhau thì cả hai người đều không nói với nhau một câu nào.

Nhưng hôm nay Du Đằng rất vui, không nhịn được trò chuyện với anh: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, tôi chuẩn bị đi mua quần áo. Cậu có bận chuyện gì không?”

“Về phòng đi ngủ.” Mạt Sậu đi vòng qua người Du Đằng, trở về phòng của mình.

Du Đằng dừng lại tại chỗ, im lặng cười nhạo người bạn cùng phòng có EQ thấp. Đã bị người ta từ chối rồi vẫn nỗ lực như vậy. Cho dù đã nỗ lực một thời gian nhưng vẫn không hẹn được ai đó đi chơi, điều này chứng minh cho cái gì? Người ta đi làm rõ ràng là muốn tìm một đại gia giàu có, chỉ coi cậu như một chiếc lốp dự phòng mà thôi.

Thật là ngu ngốc, Du Đằng dùng tay vuốt lại mái tóc đen óng của mình, miệng ngâm nga một bài hát rồi đi ra ngoài...

Mạt Sậu rất buồn ngủ, anh không biết mình đã ngủ bao lâu, cho đến khi nghe thấy bên tai có người đang gọi mình, anh bừng tỉnh giấc.

Không biết Duyệt Chiêu đã đến đây từ lúc nào, hiện tại cô đang đứng trước mặt anh, vội vàng giải thích: “Em vừa mới làm mì sốt trứng cà chua, định trước khi anh ăn bữa trưa sẽ mang đến. Không ngờ lúc em ấn chuông cửa lại không thấy ai ra mở cửa, em gọi anh cũng không trả lời, tưởng anh...”

Mạt Sậu hỏi lại cô: “Có phải em nghĩ rằng anh bị ngất vì đói không?”

Duyệt Chiêu gật đầu.

“Làm sao anh có thể yếu đuối như vậy chứ?” Mạt Sậu vừa nói vừa cầm lấy bát ở trong tay cô, hỏi: “Em có muốn cùng ăn với anh không?”

“Không đâu, trong nồi vẫn còn nửa bát mì nữa, em phải về ăn.” Duyệt Chiêu cười nói.

Duyệt Chiêu xoay người định đi về, Mạt Sậu nhìn theo bóng lưng của cô, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ăn xong em có bận việc gì không?”

Duyệt Chiêu không quay đầu lại, vui vẻ nói: “Sau khi thu dọn quần áo xong thì em đi tắm, tiếp đó sẽ nghỉ ngơi một tiếng rồi từ từ chuẩn bị bữa tối. Ăn tối xong thì đi làm.”

Khi nghe thấy lịch trình dày đặc của cô anh đã hoàn toàn từ bỏ ý định rủ cô ra ngoài đi dạo.

Mạt Sậu liền quay vào nhà, ăn bát mì mà cô đưa sang cho anh. Ăn được hai miếng, anh cảm thấy mì rất nhạt, hình như cô chưa bỏ muối vào. Anh liền bưng bát mì vào bếp, cho thêm một thìa muối vào và trộn đều lên. Trong lòng anh thầm nghĩ sẽ hẹn cô ra ngoài vào cuối tuần sau.

Tại sao một câu nói đơn giản mà anh lại làm cho nó trở nên phức tạp như vậy? Ánh mắt của Mạt Sậu dần trở nên nghiêm túc.

Bởi vì sợ cô từ chối à? Không phải.

Là vì sợ làm cho cô khó xử.

Có thể cô ấy chỉ muốn duy trì một mối quan hệ tốt đẹp với anh như một người bạn. Còn anh thì không nghĩ như vậy, anh đã nhiều lần liên tục thể hiện rõ ràng ý định muốn tiếp cận cô. Nhưng nếu cô cảm thấy bị áp lực và chủ động giữ khoảng cách với anh thì trong tương lai anh sẽ mất hết, chẳng còn gì cả.

Buổi tối, Duyệt Chiêu làm việc trong quán ăn đêm, cô lại gặp một vài người khách hàng quen mặt.

Họ nhìn còn rất trẻ, có lẽ là sinh viên đại học. Bọn họ đã đến quán ăn đêm cô làm trong ba ngày liên tiếp. Mỗi ngày đều nhất quyết nhờ Duyệt Chiêu giới thiệu món ăn, cho dù cô có đang bận thì họ cũng sẽ đợi cô hết bận mới gọi món, rồi hỏi cô đủ câu hỏi vô nghĩa. Họ còn nháy mắt với nhau, như đang thương lượng cùng nhau trêu chọc cô.

Tuy nhiên họ không hề tỏ ra ác ý, Duyệt Chiêu vẫn theo lễ nghĩa, tiếp đãi họ một cách lịch sự.

“Chị, đợi một chút.” một chàng trai đeo gọng kính màu đen đặt menu xuống và gọi Duyệt Chiêu, người đang chuẩn bị rời đi. “Chị có thể kết bạn WeChat không? Không phải tôi đâu, là anh ấy cơ.”

Duyệt Chiêu nhìn theo hướng của chàng trai đang chỉ, cô nhìn thấy một người mặc áo len trắng ngồi bên cạnh.

Sau khi mắt hai người chạm nhau, chàng trai mặc áo len trắng ngượng ngùng mỉm cười với Duyệt Chiêu.

Duyệt Chiêu lúng túng nói: “Xin lỗi anh, điện thoại của tôi còn chưa tải WeChat.”

“Còn số điện thoại thì sao ạ? Cho tôi số của chị được không? Chúng ta kết bạn nhé.” Chàng trai đeo gọng kính màu đen lớn tiếng nói: “Chị xem, chúng tôi đã đến đây trong ba ngày và đã gọi rất nhiều món, chị kết bạn với chúng tôi được không? Chúng tôi không phải là người xấu đâu, chị đừng lo lắng.”

Duyệt Chiêu vẫn lịch sự từ chối họ: “Xin lỗi, dạo này tôi bận quá, không có thời gian để kết bạn.”

May mắn thay, sau khi Tang Thiến nghe thấy đã nhanh chóng chạy đến và giúp Duyệt Chiêu giải vây: “Anh muốn kết bạn với cậu ấy sao. Anh bao nhiêu tuổi rồi? Không phải vẫn còn là học sinh cấp ba chứ?”

“Chúng tôi là sinh viên năm hai!” Một cô gái mặc áo khoác cashmere màu hồng đứng dậy, đối diện với chàng trai đeo gọng kính màu đen nói: “Cả hai người họ đều sắp đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi đó!”

Khi cô ấy nói, một số người mỉm cười tinh nghịch, xô đẩy nhau.

Tang Thiến cười đáp: “Năm hai cũng chỉ mới khoảng mười chín hai mươi tuổi? Nếu tôi nhớ không lầm, con trai chưa đủ hai mươi hai tuổi không được phép kết hôn, như vậy phải đợi bao nhiêu năm nhỉ?”

“Kết bạn cũng không được sao? Không cần phải kết hôn mới kết bạn được!” Cô gái mặc áo khoác cashmere màu hồng vui vẻ nói: “Chúng tôi đã đến đây ngày thứ ba liên tiếp, không có phiếu giảm giá thì cũng thôi đi, hay là chúng ta đi gặp quản lý một chút nhỉ?”

Tang Thiến nói: “Giảm giá cũng được, hôm nay tôi giảm giá cho cô 50%. Về phần kết bạn, cô có biết cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi không?”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Duyệt Chiêu.

Tang Thiến nhìn Duyệt Chiêu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cậu mau nói cho bọn họ biết cậu bao nhiêu tuổi đi, để cho bọn họ từ bỏ những ý nghĩ không thực tế.”

Duyệt Chiêu nói dối: “Tôi năm nay đã ba mươi mốt tuổi rồi!”

“A! Không thể nào! Nhìn cô không thể nào hơn hai mươi lăm tuổi được!” Chàng trai đeo gọng kính màu đen hít một hơi thật sâu, tay lập tức run lên, quay đầu nhìn người anh em tốt bên cạnh thì thấy rằng anh ấy cũng như vậy. Chàng trai mặc áo len trắng nhìn rất choáng váng, bộ dáng không thể tin được.

Tang Thiến mỉm cười, nói: “Ngày nay, mọi người đều biết cách tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, hiểu không? Chị gái ba mươi mốt tuổi của tôi lớn hơn các bạn rất nhiều, các bạn xin số điện thoại của cô ấy có thích hợp không? Không thấy ngại ngùng sao? Về nhà nói với bố mẹ không sợ bị họ mắng sao?”

Thật may là đúng lúc có khách hàng mới vừa tới, Duyệt Chiêu nhân cơ hội thoát thân.

Một giờ sau, Duyệt Chiêu bưng một chậu bát đĩa bẩn ra sân rửa, Tang Thiến đi vào, trêu chọc cô: “Có lẽ cậu cảm thấy xấu hổ, có tới người nói chuyện tỏ tình là đơ như khúc gỗ. Thành thật mà nói, biểu hiện vừa rồi của cậu khiến tôi buồn cười chết mất.”

Duyệt Chiêu xắn tay áo lên, ngượng ngùng ngẩng đầu, khách khí nói: “Vừa rồi cảm ơn cậu nhiều!”

Tang Thiến nói: “Có gì mà phải cảm ơn chứ? Những bông hoa đào này, thậm chí là những cọng hành lá đáng ghét kia, tôi đều sẽ giúp cậu chắn lại. Tôi nói chứ, loại người chỉ vì cậu xinh đẹp mà muốn xin số điện thoại, không hề tôn trọng cậu. Họ nghĩ những người làm công chăm chỉ như chúng ta thành loại người gì? Chúng ta không phải là những nhân viên phục vụ ở các địa điểm vui chơi, giải trí kia.”

Duyệt Chiêu cảm thấy những gì Tang Thiến nói rất có lý.