Chương 21

“Nhưng nói thật, cậu xinh đẹp như vậy hẳn là có rất nhiều người theo đuổi đúng không?” Tang Thiến nhân cơ hội hỏi cô.

Duyệt Chiêu lắc đầu: “Không có đâu.”

Tang Thiến không tin lời cô nói: “Một người chắc chắn có nhỉ? Một người cũng không có thì thật sự rất quá đáng.”

Duyệt Chiêu dùng xơ mướp cẩn thận chùi vết dầu dính trên bát sứ màu trắng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là có một người.”

Tang Thiến vô cùng hứng thú hỏi: “Anh ấy là người như thế nào? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giúp cậu phân tích.”

Duyệt Chiêu thành thật nói: “Anh ấy là một người thành thật, hiện tại tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường.”

Tang Thiến nói: “Vậy cậu có thích anh ấy không vậy?”

Duyệt Chiêu lảng tránh câu hỏi của Tang Thiến, tiếp tục rửa bát, nhưng hình như cô nghĩ đến cái gì đó, nói: “Thật ra bây giờ tôi không thích hợp để hẹn hò, tôi làm ở đây lương cũng không nhiều. Trong thẻ của tôi cũng không có tiền, nếu tôi thuê căn hộ liên tục trong vài tháng chắc chắn sẽ không đủ. Với tình trạng như thế này làm sao có thể nghĩ đến chuyện yêu đương được chứ?”

Đây là lần đầu tiên Tang Thiến nghe thấy một người đẹp từ chối yêu đương và lấy lý do tình hình tài chính hiện tại của tôi không tốt, cô ấy cảm thấy Duyệt Chiêu khá dũng cảm.

Duyệt Chiêu tiếp tục nói: “Ví dụ như tôi muốn mời anh ấy đi xem phim, tặng anh ấy một món quà sinh nhật đắt tiền. Nếu tôi muốn hoàn thành chúng đều cần có tiền, còn đi ra ngoài ăn uống, đi chơi nữa, rất nhiều việc cần dùng đến tiền, không phải sao?”

Tang Thiến ngắt lời cô: “Chờ một chút, cậu thích những anh chàng đẹp trai sao?”

Duyệt Chiêu nói rõ: “Đương nhiên là không, nhưng khi yêu, cho dù là nam hay nữ đều phải đóng góp vật chất đúng không? Nếu chỉ vì tôi là nữ mà tôi không không bỏ tiền ra thì thật là trơ tráo.”

Tang Thiến không khỏi thở dài: “Quan điểm của cậu thật chính trực, như vậy cũng tốt. Nhưng thành thật mà nói, tôi cảm thấy cậu có chút nghĩ nhiều rồi đó, có thể anh ấy sẽ nguyện ý vì cậu mà tiêu tiền? Đổi cách khác mà nói thì đối với anh ấy có lẽ có thể cùng cậu đi dạo, mua một củ khoai lang nướng và ngắm nhìn cậu mỗi ngày, anh ấy sẽ vui vẻ và không quan tâm ai trả nhiều hơn, ai trả ít hơn.”

Duyệt Chiêu mỉm cười, tiếp tục dùng xơ mướp rửa bát đĩa.

Tang Thiến nói: “Nếu cậu chắc chắn rằng mình thích anh ấy thì đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Tiền có thể kiếm từ từ, chúng ta vẫn còn trẻ, nếu tiếp tục làm việc chăm chỉ thì chúng ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng vì tuổi trẻ chỉ thoáng qua nên nó rất quý giá.”

Duyệt Chiêu bước ra khỏi nhà hàng, cô vô thức tìm kiếm hình ảnh Mạt Sậu nhưng lại bị ai đó vỗ nhẹ vào vai.

Cô quay lại và nhìn thấy chàng trai mặc áo len trắng ban nãy. Lúc này anh đang đứng ngoài trời, mặc một chiếc áo khoác da hơi chật, có chút dè dặt nhìn cô.

Anh ta nhẹ nhàng giải thích: “Chuyện vừa rồi cho tôi xin lỗi cô, chúng tôi không nên nói lớn tiếng như vậy. Nếu khiến cô khó chịu thì tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi cô.”

Duyệt Chiêu khách khí nói: “Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi, anh còn có chuyện gì nữa không?”

Thiếu niên mím môi, xấu hổ cười một tiếng, sau đó nói: “Tôi biết cô không phải ba mươi mốt tuổi, là cô cố ý nói như vậy.”

Duyệt Chiêu có chút không nói nên lời, cô đang nghĩ tại sao chàng trai này lại tới đây và nói cho cô biết anh ấy đã biết cô nói dối.

Nhìn thấy Duyệt Chiêu cau mày, thiếu niên vội vàng giải thích: “Tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ thấy em rất hấp dẫn. Tôi đã nghĩ về em ngay từ ngày đầu tiên gặp em. Mỗi lần nghĩ đến em tôi đều cảm thấy tâm trạng rất tốt. Tôi rất muốn hỏi, liệu tôi có may mắn được làm bạn với em không? Tất nhiên chỉ là một người bạn bình thường thôi chứ tôi không có ý định gì khác.”

Trên mặt Duyệt Chiêu không biểu hiện cảm xúc gì, cô chỉ lấy điện thoại di động ra, nhìn xuống số điện thoại của Mạt Sậu, bình tĩnh nói: “Không, tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy sẽ đến đón tôi sớm thôi.”

Lần đầu tiên trong lòng cô trách mắng Mạt Sậu, tại sao hôm nay anh vẫn chưa đến.

Cô ấn nút gọi, rất nhanh đã nghe thấy giọng nói của Mạt Sậu trong điện thoại: “Em đang tìm anh à? Nhìn sang bên trái đi.”

Duyệt Chiêu sửng sốt, vội vàng nhìn sang bên trái, quả nhiên là anh, bởi vì anh mặc áo khoác đen nên trong ban đêm rất khó để nhận ra.

Duyệt Chiêu cúp điện thoại và chạy về phía anh. Để lại chàng trai phía sau với khuôn mặt tiếc nuối, một mình trong cơn gió lạnh, nghĩ rằng bóng lưng của cô ngay cả khi đang chạy cũng rất đẹp.

Thật tiếc là cô ấy đã có bạn trai rồi.

Duyệt Chiêu trực tiếp hỏi Mạt Sậu: “Anh đứng ở chỗ này bao lâu rồi?”

Mạt Sậu nói: “Mười phút.”

Duyệt Chiêu nói: “Rõ ràng là anh đã nhìn thấy em, sao không tới giúp em?”

Mạt Sậu nói: “Em xác định muốn anh tới giúp sao? Anh còn tưởng rằng em đang suy nghĩ.”

Duyệt Chiêu nghi hoặc: “Em suy nghĩ cái gì?”

Mạt Sậu nói: “Hẳn là khi có người tỏ tình, em sẽ suy nghĩ có nên đồng ý hay không.”

“…” Duyệt Chiêu nhất thời không nói nên lời, nghĩ rằng trong lòng anh cũng như vậy. Một người phụ nữ sẽ suy nghĩ xem mình có nên đồng ý lời tỏ tình đột ngột của một người xa lạ hay không.

“Anh ấy còn rất trẻ, nhìn từ xa cũng khá đẹp.” Mạt Sậu giúp Duyệt Chiêu phân tích: “Ít nhất thì đường nét trên khuôn mặt của anh ấy khi ở chung một chỗ khá hài hòa.”

Duyệt Chiêu không nói nên lời.

Mạt Sậu chợt thấy cô im lặng thì anh cũng im lặng.

Hai người quay về.

Mãi khi đi đến đầu ngõ, Mạt Sậu mới lên tiếng: “Em không thấy rõ ràng anh đẹp trai hơn anh ta sao?”

Duyệt Chiêu: “...”

Mạt Sậu tiếp tục nói: “Anh còn cao hơn anh ta rất nhiều nữa.”

Duyệt Chiêu dừng lại, quay người nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc của anh, không thể tin hỏi: “Vậy anh nói đi nói lại chuyện này là muốn thể hiện cái gì?”

Mạt Sậu hỏi: “Em có muốn nghe anh nói sự thật không?”

Duyệt Chiêu hơi do dự một chút, sau đó cô gật đầu.

Một lúc sau, trong mắt Mạt Sậu hiện lên một chút lạnh lùng, những lời anh nói vào thẳng vấn đề: “Thành thật mà nói, anh thực sự không muốn nhìn thấy em dành thời gian nghe chuyện của người khác nói.”

Duyệt Chiêu: “...”

Chà, lời nói của anh quá trực tiếp. Làm sao cô có thể trả lời anh?

Anh muốn cô giải thích với anh sao? Nếu vậy thì cô phải lấy thân phận gì để giải thích?

Duyệt Chiêu hơi cúi đầu, bắt đầu cảm thấy mình run rẩy trong gió đêm. Một giây tiếp theo, cô bắt đầu im lặng, sử dụng toàn bộ trí tuệ cảm xúc của mình, suy nghĩ xem nên đáp lại lời nói của anh như thế nào để cả hai bên đều không cảm thấy xấu hổ, thậm chí có thể khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Đang do dự, cô nghe thấy Mạt Sậu nói: “Nhưng mà thật không may vì anh đã nhìn thấy rồi, bây giờ trong lòng anh có chút khó chịu.”

Duyệt Chiêu: “...”