Chương 23

Chính bản thân cô cũng không phát giác ra ngón tay mình liên tục gãi vào mu bàn tay.

Một lát sau, cô nghe thấy anh nói: “Mu bàn tay của em sắp chảy máu rồi kìa.’’

“A?” Duyệt Chiêu bần thần, cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay của mình, không hề bị chảy máu.

Cô còn muốn kiểm tra kĩ lại một chút nữa thì tay cô đã bị người khác kéo đi rồi.

Lòng bàn tay ấm áp của Mạt Sậu băng bó cho tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Anh hiểu rồi, bây giờ anh không khó chịu chút nào cả.’’

Vỏn vẹn chỉ còn lại những cảm xúc hoàn toàn đối lập với sự khó chịu trong trái tim khô cằn, sự hạnh phúc thổi qua như một làn gió mát lành sau cơn mưa dài.

Tay Duyệt Chiêu nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh, bỗng nhiên cô nhận ra tay anh vậy mà lại lớn như thế, rõ ràng nhìn tay anh có vẻ mảnh khảnh, hoá ra khi mở ra lại lớn đến vậy.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay cô, xoa dịu sự bất an và lo lắng trong lòng Duyệt Chiêu.

Tay của anh nóng như một cái lò sưởi vậy.

Lúc này đây, cô cảm thấy tim của mình đập càng lúc càng nhanh, không thể che giấu được sự ngượng ngùng của mình.

Mạt Sậu giúp cô rửa bát, còn cô thì thu xếp bàn ghế để chuẩn bị dọn dẹp nhà.

Mạt Sậu muốn đưa cô đi làm nhưng bị cô nhất quyết từ chối: “Bây giờ cũng muộn rồi, em tự làm là được, anh bận cả ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi.’’

Cuối cùng, Mạt Sậu cũng không nói lại được cô, đồng ý với cô nữa,quay về nhà ngủ một giấc, đợi đến một lúc nữa lại đến đưa cô đi làm vậy.

Duyệt Chiêu rất nhanh đã đi rồi.

Ban đêm, Duyệt Chiêu đem ba túi rác to ra vứt vào xe đẩy nhỏ, đẩy nó ra bãi rác.

Vì đã muộn rồi nên trên đường không còn một bóng người, cuối cùng cô cũng đã làm xong nốt cái việc tốn sức này. Chậm rãi đẩy xe trở về, bất thình lình lại nhìn thấy trước cửa quán có một bóng người cứ lảng vảng ở đấy.

Duyệt Chiêu bước tới gần, bóng người hiện càng ngày càng rõ, hoá ra chỉ là một cậu nhóc có gương mặt tròn, cậu ấy dừng bước trong giây lát, lo lắng hỏi: “Xin hỏi, chị có biết Trịnh Nhược Liên ở tầng trên không?’’

Duyệt Chiêu không đoán ra được người này là ai, bèn nói: “Tôi cũng không rõ nữa.’’

Âm thanh của cậu ta có chút vội vàng: “Tôi là bạn học của cô ấy, cô ấy đã không đi học được một khoảng thời gian rồi, tôi muốn hỏi sau này cô ấy có dự định gì không?’’

Duyệt Chiêu đáp: “Xin lỗi, thật sự là tôi không biết.’’

Cậu ta thấy cô nhất quyết không chịu nói, cắn cắn môi ủ rũ nói: “Tôi biết chị làm việc ở nhà hàng này, tôi đã từng nghe cô ấy nhắc đến chị, nên tôi chắc chắn rằng chị biết cô ấy.’’

Cậu ta nói xong liền lôi từ túi quần ra một tờ giấy được gấp thành origami, nhanh chóng ném nó vào Duyệt Chiêu: “Cái này làm phiền chị đưa lại cho cô ấy, cảm ơn nhé!’’

Duyệt Chiêu nhìn thoáng qua, thấy tờ giấy do cậu ta ném nhẹ nhàng rơi xuống xe đẩy, vừa quay ra đã thấy cậu ra bỏ chạy rồi.

Một lát sau, Duyệt Chiêu cúi xuống nhặt tờ giấy đấy lên, cầm trong tay.

Trở về nhà hàng, Duyệt Chiêu đem chuyện vừa nãy xảy ra kể lại cho bà chủ rồi đưa tờ giấy ấy lại cho bà.

Bà chủ nhìn qua tờ giấy trong tay, cũng lười không muốn mở ra xem, giọng điệu bất lực nói: “ Buổi trưa hai hôm trước cậu ta cũng đến đây, tôi và cha con bé đều không cho cậu ta lên tầng vì sợ cậu ta làm phiền đến con bé.’’

Bà chủ lại thở dài, đem tờ giấy kẹp vào trong sổ sách kế toán, trong mắt mang đầy vẻ ưu sầu: “Thời thanh xuân chính là như vậy, tình cảm nhanh đến cũng nhanh đi, cô có thấy vậy không? Khi đi học cô có tìm được đối tượng nào không?’’

Duyệt Chiêu đáp: “ Không có ạ.’’

“Vậy là cô đã rất ngoan ngoãn rồi.’’ Bà chủ mở ngăn kéo tủ để quyển sổ vào trong đấy. “Trước đây Nhược Liên cũng rất nghe lời, tôi và ông ấy cũng không ngờ nó tìm được đối tượng ở tuổi này, thật là quá sớm rồi. Cả hai bên đều chưa trưởng thành, nếu là con trai thì còn tốt, con gái thường phải chịu nhiều thiệt thòi.”

Duyệt Chiêu nghe thấy th ế liền hỏi bà chủ: “Khi nào em ấy đi học được vậy ạ?”

Bà chủ đáp: “Ai mà biết được? Bây giờ con bé cái gì cũng không nói với tôi, ngày nào cũng trốn trong phòng, người đều mốc meo lên cả rồi. Hôm qua tôi đã thử thuyết phục con bé cả nửa ngày... Thôi bỏ đi, cùng lắm là nghỉ học.”

Duyệt Chiêu cảm thấy bà chủ rất kiên cường, tâm lý con gái xảy ra vấn đề nghiêm trọng đến vậy mà bà ấy vẫn vừa có thể chăm sóc con cái vừa kinh doanh. Lúc tiếp đón khách hàng thì mặt bà vẫn luôn tươi cười, không để lộ ra chút cảm xúc tiêu cực nào.

Duyệt Chiêu không khỏi nghĩ đến mẹ của cô, bất luận có xảy ra việc gì, mỗi ngày đều sẽ luôn dậy sớm, ăn mặc thật chỉnh tề.

Bà chủ sau khi sắp xếp lại ngăn kéo tủ, lại nhiều lời hỏi thêm một câu: “Duyệt Chiêu, cô có bao giờ cãi nhau với cha mẹ không? Có hay gọi điện thoại về nhà không? ’’

Duyệt Chiêu lắc đầu.

Bà chủ nói: “Ôi, giữa cha mẹ và con cái đều có một sự xa cách, đợi cô lớn rồi thì mới thấu hiểu được, cha mẹ chạy ngược chạy xuôi chỉ vì con cái.’’

Duyệt Chiêu trầm ngâm suy nghĩ một lát, đột nhiên cô có chút nhớ mẹ rồi.

Đợi đến khi cô tan làm, Mạt Sậu đã ở ngoài đợi cô rồi.

Cô cảm thấy bản thân có lỗi đôi chút, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi bước nhanh về phía anh.

Mạt Sậu đợi cô đến trước mặt mình, từ trong lòng bàn tay đưa cho cô thanh socola: “Trên đường đi qua đây có thấy một cửa hàng nhỏ liền rẽ vào mua cho em.’’

Mặt của Duyệt Chiêu có chút nóng, từ nhỏ đến giờ, cô còn chưa nhận được chocolate từ người khác giới nào đâu.

Cô nhận nhưng không nói gì.

“Thanh chocolate này khá ngọt, anh nghe người khác nói vậy nên mới mua.’’

Mạt Sậu nhìn Duyệt Chiêu, rất nhanh liền đổi chủ đề : “À phải rồi, hiện tại em còn thích anh không ?’’

Duyệt Chiêu sững sờ, tại sao anh có thể nói ra những lời này một cách bình tĩnh như vậy.

Mạt Sậu nói: “Em bảo em không biết việc em thích anh chỉ là nhất thời hay là mãi mãi còn gì, nên anh muốn xác định một chút, ngay tại lúc này thì em còn thích anh không?”

Duyệt Chiêu cười khẽ, không vội trả lời ngay, thay vào đó từ từ bóc thanh socola ra. Chỉ có điều vỏ của thanh socola được đóng gói rất kỹ, tay cô ấy không bóc ra được.

Ngay trong một giây sau, Mạt Sậu lấy lại thanh socola từ tay cô.

Duyệt Chiêu khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Không phải là anh mua cho em ăn à? Chẳng lẽ nếu em trả lời rằng em không thích anh nữa thì anh sẽ lấy lại nó hay sao?’’

Mạt Sậu bóc thanh socola ra, tách ra làm đôi, đưa đến bên miệng cô, không từ bỏ mà tiếp tục hỏi vào trọng điểm: “Anh hỏi em, hiện tại em có còn thích anh không?’’

Mùi vị của socola thoang thoảng khắp khoang mũi Duyệt Chiêu, ngọt ngào vô cùng.

Được rồi, cô thừa nhận rằng lúc này tình cảm của cô dành cho anh lại đột ngột tăng lên.

Cả hai người bước đi chậm hơn bình thường.

Khi Duyệt Chiêu đang ăn sôcôla, trong lòng cô hiện lên cảm xúc ngọt ngào.

Một lúc sau, Mạt Sậu thẳng thắn nói: “Khi nghe em nói thích anh, anh còn vui hơn nhiều so với tưởng tượng.”

Trong lòng Duyệt Chiêu có chút ấm áp vì lời nói của anh.

“Anh đã nghĩ kỹ rồi, cho dù em chỉ thích anh một ngày thôi cũng đủ rồi.”

Duyệt Chiêu nhìn Mạt Sậu, thấy rõ ràng trong mắt anh tràn đầy sự bình tĩnh: không phải anh cố ý nói như vậy. Cô bỏ sôcôla vào túi và nói với anh: “Tình yêu của em sẽ không chỉ kéo dài trong một ngày.”

Mạt Sậu mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay cô. Khi ngón tay thon dài của anh chạm vào mu bàn tay cô, anh nhớ ra điều gì đó, hỏi như một quý ông: “Đêm nay trên bầu trời có trăng, anh có thể nắm lấy tay của em được không?”

Duyệt Chiêu duỗi ngón trỏ ra, móc lấy một ngón tay của anh.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, toàn thân chìm trong cảm giác say mê mơ màng, những cảm giác mơ hồ cứ len lỏi truyền khắp cơ thể Duyệt Chiêu từ đầu đến chân.