Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gửi Cho Em Và Đôi Ta

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Làn gió buổi sớm thổi vào tai như lời nhắn nhủ thầm kín giữa đôi tình nhân.

Họ cùng nhau đi qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, một cửa hàng trái cây, một quán cà phê, một cửa hàng kim khí và một cửa hàng hoa. Thế giới giống như kính vạn hoa lần lượt đến với họ.

Tận tới khi đến lối vào tàu điện ngầm anh mới chậm rãi buông tay cô ra, tạm biệt cô: “Buổi tối gặp lại.”

Duyệt Chiêu chậm rãi đi về, nhàn nhã nhìn hết cửa hàng này đến cửa hàng khác trên đường đi. Trước sự ngạc nhiên của cô, trên con đường này có một cửa hàng tạp hóa kiểu cũ, rộng khoảng mười lăm mét vuông, với những món đồ chơi đơn giản giống như những món cô từng chơi khi còn nhỏ, những chiếc kẹo đóng gói lạ mắt treo trên bức tường bên ngoài. Cô nghĩ rằng giá bây giờ đã cao hơn so với lúc trước.

Duyệt Chiêu chợt nhớ ra nơi này thuộc về thành cổ, một khu vực mà cô đã nhiều năm không đến.

Kể từ khi vào cấp hai, gia đình cô đã chuyển đến khu biệt thự Nhã Nhân - một khu biệt thự nép mình giữa núi và hồ - cô không bao giờ đến thành phố cổ nữa.

Khi cô học cấp 3 tại đại học ở quận mới, cơ sở kinh doanh của bố mẹ cô đã chuyển vào khu công nghiệp từ rất sớm. Trong nhiều năm nay, địa điểm vui chơi, mua sắm của cô chỉ cách nhà và trường học chưa đầy 3km.

Nghĩ lại, vòng đời của cô hơn mười năm gần đây hầu như không thay đổi, cô có rất ít bạn thân.

Trong bốn người bạn ở ký túc xá đại học, hiện tại chỉ có cô và Bá Nhiễm ở cùng thành phố, nhưng sau khi tốt nghiệp họ không còn liên lạc với nhau nữa.

Nghĩ đến Bá Nhiễm, sắc mặt Duyệt Chiêu liền trầm xuống.

Chính Bá Nhiễm đã lựa chọn xa lánh cô. Cô cảm thấy rất buồn bởi vì họ có thể nói là không thể rời xa nhau trong suốt bốn năm học đại học.

Mùa tốt nghiệp là một bước ngoặt lớn đối với họ. Bá Nhiễm đã nhiều lần thất bại trong việc tìm kiếm việc làm nhưng Duyệt Chiêu dường như được sinh ra ở vạch đích, cô không cần phải lo lắng về việc không có việc làm.

Tối hôm đó, họ vẫn đi dạo trong khuôn viên trường như thường lệ, Bá Nhiễm bắt đầu nói chuyện với cô: “Cậu xem, sau này khoảng cách giữa chúng ta sẽ ngày càng cách xa nhau hơn. Nếu tôi may mắn tìm được một công việc thì thật tuyệt. Làm việc từ 9 giờ đến 5 giờ. Nếu may mắn thì tôi có thể mua được một căn nhà bình thường với một khoản thế chấp trong vòng mười năm. Đó là nếu tôi có sức khỏe tốt và không gặp bất kì tai nạn nào. Nhưng cậu thì khác, cậu có thể có được bất cứ thứ gì cậu muốn bây giờ, kể cả xe hơi và một ngôi nhà. Trong lòng tôi cảm thấy rất ghen tị với cậu, tôi cảm thấy mình không hề thua kém gì cậu về mọi mặt nhưng kết quả vẫn rất khác nhau. Duyệt Chiêu, nơi cậu đang ở hiện tại là đích đến mà cả đời tôi sẽ không bao giờ đạt tới được.”

Bá Nhiễm nghiêm túc nói với cô: “Cho nên điều tôi muốn nói là chúng ta nên hạn chế liên lạc với nhau đi. Người ta nói, khoảng cách giữa bạn bè càng lớn thì càng khó duy trì tình bạn. Trước đây tôi không nghĩ vậy, nhưng bây giờ tôi nghĩ nó thực sự là như vậy. Mấy ngày hôm nay tôi rất mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng vô tư của cậu, tôi thực sự sợ nếu cứ tiếp tục chuyện này, tâm lý của tôi sẽ càng ngày càng lệch lạc. Cuối cùng cậu sẽ trở thành người mà tôi ghét. Tôi rất biết ơn khi có cậu làm bạn trong bốn năm này, tôi sẽ nhớ mãi những kỷ niệm đẹp giữa chúng ta, hãy để nó kết thúc tại đây.”

Khi Duyệt Chiêu đang còn sửng sốt, Bá Nhiễm đã quay người lại và đi về hướng khác.

Cho dù Duyệt Chiêu có cố gắng cứu vãn tình bạn của họ như thế nào thì Bá Nhiễm vẫn không thay đổi quyết định của mình.

Duyệt Chiêu dần dần hiểu được lời Bá Nhiễm nói không phải do cảm xúc nhất thời.

Khoảng cách giữa bạn bè càng lớn thì việc duy trì tình bạn càng khó khăn. Giờ đây Duyệt Chiêu cũng đồng tình với câu nói này, cô lựa chọn tôn trọng Bá Nhiễm và không liên lạc với cô ấy nữa.

Nhưng có một điều Bá Nhiễm đã hiểu lầm.

Trước khi lễ tốt nghiệp diễn ra, tâm trạng của cô đã từng rơi vào trạng thái lo lắng chưa từng có nhưng cô không biểu hiện ra ngoài. Cô biết sẽ không công bằng với những học sinh khác nếu cô thể hiện điều đó.

Cô có thể gặp phải những rắc rối gì? Hay chúng chỉ là những “rắc rối nhỏ”, vô nghĩa và đáng khinh. So với những bạn cùng lớp đang bận rộn tìm việc làm, thi tuyển sau đại học, thuê nhà, đi tàu điện ngầm đi phỏng vấn hàng ngày, lỡ bữa ăn mì gói và phải chạy suốt cả chặng đường thì cô đã quá ích kỷ khi thể hiện ra những rắc rối nhỏ của mình.

Ngay cả cô cũng coi thường sự lo lắng của chính mình.

Buổi chiều, Duyệt Chiêu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ cô - La Thanh Doanh, đây là cuộc gọi đầu tiên của bà ấy kể từ khi cô xa nhà.

Khi Duyệt Chiêu nghe thấy giọng nói dịu dàng trong điện thoại, mũi cô lập tức trở nên chua xót.

La Thanh Doanh hỏi qua điện thoại: “Con đã tiêu hết tiền trong thẻ chưa? Có thiếu gì thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ bảo dì Trương mua rồi gửi cho con.”

Duyệt Chiêu nói: “Con không thiếu cái gì ạ.”

La Thanh Doanh không biết rằng con gái mình đang làm việc bên ngoài trong khoảng thời gian này, bà ấy dừng lại và nói: “Về nhà đi con. Con không thể sống như thế này mãi được. Những ngày xa nhà con không nhớ mẹ ư?”

Duyệt Chiêu khó khăn nói: “Con rất nhớ mẹ.”

Giọng nói của La Thanh Doanh trở nên vui vẻ hơn một chút: “Thật sao? Mẹ cũng rất nhớ con. Về nhà ăn cơm đi. Khoảng thời gian ở ngoài chắc con đã sụt cân nhiều lắm. Mẹ rất lo lắng cho sức khỏe của con.”

Duyệt Chiêu lập tức hỏi: “Sau khi về nhà, con còn phải tiếp tục tuân theo sự sắp xếp của mẹ đi xem mắt sao ạ?”

La Thanh Doanh nói chậm lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ con gái: “Đi xem mắt không phải là tốt cho con sao? Người mà mẹ giới thiệu cho con chắc chắn đáng tin cậy hơn những người bên ngoài. Cuối cùng con cũng phải kết hôn nên hãy tìm một người để mọi người tin tưởng, người đàn ông đó cũng có thể giúp bố con chia sẻ công việc của công ty, cũng sẽ đảm bảo cho con hạnh phúc suốt đời. Trong khoảng thời gian này mẹ đã nghĩ rất nhiều, tuy giọng điệu của cha con không được hay lắm nhưng nội dung mà nó thể hiện lại rất chính xác. Con là đứa con duy nhất trong nhà nên không thể suốt ngày chạy nhảy bên ngoài được. Con có biết điều đó mệt mỏi và vất vả lắm không? Làm sao con có thể ra ngoài làm việc thường xuyên như mẹ khi còn trẻ? Thậm chí con còn không thể uống quá nhiều, con không thể xử lý được tình huống này…”

Giọng nói của La Thanh Doanh tựa như gợn sóng biển xa xa, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy có một dòng nước chảy ồ ạt.

Duyệt Chiêu chậm rãi đưa điện thoại ra xa.

Cô đã được nuông chiều từ khi còn nhỏ nên không thể uống quá nhiều rượu. Cô thích mọi thứ mà cha mẹ cho cô, cô cũng phải trả giá - cô phải tôn trọng những lời đề nghị của họ và làm theo sự sắp xếp của họ.

Cô là một người phụ nữ nhưng công ty của họ cần có một người đàn ông điều hành và mở rộng.

Đương nhiên, tốt nhất người đàn ông đó nên là con rể của họ.

La Thanh Doanh từng nói, dòng tộc của chúng ta là như vậy đấy, anh họ của con cũng như vậy, con cũng cần phải theo như thế.

Duyệt Chiêu không biết cuộc gọi đã cúp máy từ lúc nào, giọng nói của La Thanh Doanh không còn ở bên tai cô nữa.

Thứ duy nhất còn đọng lại trong đầu Duyệt Chiêu là giọng nói của chính cô, cô không muốn điều đó xảy ra.

Nếu phải kết hôn, Duyệt Chiêu sẽ chọn người mà cô quyết định. Nếu phải yêu, Duyệt Chiêu sẽ chỉ nói chuyện yêu đương với người cô thích.

Không ai có thể ép buộc cô phải làm những điều này với người cô không thích.
« Chương TrướcChương Tiếp »