Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gửi Cho Em Và Đôi Ta

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mùa xuân đang đến sớm, chậu hoa Thủy Tiên trên cửa sổ của Duyệt Chiêu đã chớm nở, sắp sửa khoe sắc thắm. Hoa Lan và Thiết Tuyết Liên càng thêm quyến rũ mê lòng. Từ lúc sớm mai bắt đầu, Duyệt Chiêu đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cây cỏ, khiến cô cảm thấy sảng khoái.

Duyệt Chiêu đã làm việc tại “Lão Nguyệt Hoa” trong vòng một tháng, cô cảm thấy vui vì nhận được tiền lương. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô làm việc ở bên ngoài và kiếm được tiền, cô không thể tránh khỏi một chút kiêu ngạo về bản thân.

“Tôi không vô dụng như cha đã nói.” Duyệt Chiêu tự nhủ: “Bây giờ tôi có thể sống tốt mà không cần phụ thuộc vào người khác, phải không?”

Hơn nữa sau một tháng tập luyện, cánh tay và bắp chân của Duyệt Chiêu bắt đầu xuất hiện cơ bắp, cô rất vui mừng khi nhận ra điều này. Đây chính là kết quả mà nhiều người có được khi bỏ ra rất nhiều tiền để đến phòng tập và tập luyện rất chăm chỉ.

Duyệt Chiêu chuẩn bị mời Mạt Sậu xem một bộ phim hay mua một món quà nhỏ để tặng anh, để anh cũng có thể dính lây sự vui vẻ giống của cô.

Duyệt Chiêu lặng lẽ sắp xếp thời gian đi chơi, nhưng không may là cô ấy chưa kịp mời Mạt Sậu xem phim, thì anh đã thông báo cho cô biết anh sẽ đi công tác vài ngày.

Công ty nhỏ của Mạt Sậu chỉ có mười nhân viên, một người làm công việc của hai người, thậm chí cả việc đi ngoại tỉnh để tìm kiếm đầu tư cũng cần anh tham gia.

Thông tin về việc công tác của anh giống như một bát nước lạnh đổ bất ngờ lên đầu Duyệt Chiêu, làm giảm đi sự vui vẻ của cô.

May mắn là chỗ công tác của Mạt Sậu không xa, chỉ mất khoảng ba bốn ngày, Duyệt Chiêu dự định sẽ đợi anh trở về rồi mời anh xem phim.

“Em sẽ gửi tin nhắn cho anh mỗi ngày đúng không?”Trước khi Mạt Sậu xuất phát, anh đi tới hỏi cô.

Duyệt Chiêu cười nói: “Anh cũng có thể tự nguyện làm việc đó đấy.”

Mạt Sậu cười: “Nếu anh tự nguyện, em đảm bảo chắc chắn không chán anh chứ?”

Duyệt Chiêu nhẹ nhàng vỗ vai anh và âu yếm nói: “Nếu em cảm thấy chán anh, em đã đuổi anh đi từ lâu rồi.”

Đêm Mạt Sậu xuất phát, trời bắt đầu mưa liên tục. Điều này khiến Duyệt Chiêu cảm thấy rối bời, người con trai này ra đi lại mang theo cả thời tiết đẹp đi mất.

Đêm đó trời trở lạnh, Duyệt Chiêu đang bận rộn tại “Lão Nguyệt Hoa”, cô vô tình nhìn thấy ông bà chủ đang cãi nhau ở cầu thang. Cô cúi đầu đi qua, tập trung làm việc của mình, khi có chút rảnh rỗi, cô lại đi qua cầu thang và chỉ thấy bà ấy đứng một mình, che mặt khóc.

Duyệt Chiêu vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, cô không ngờ bà chủ Liễu tốt bụng và mạnh mẽ lại khóc ngay trong cửa hàng.

Cô không thể vô tâm được nữa, từ túi áo cô lấy ra một tờ giấy vệ sinh sạch sẽ và lén lút đưa cho bà chủ Liễu.

Bà chủ Liễu cảm nhận được tiếng động, vội vàng sửa lại lớp trang điểm rồi quay lại, nhận tờ giấy vệ sinh và nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Duyệt Chiêu hỏi: “Có phải vì chuyện con gái bà chủ không?”

Bà chủ Liễu cau mày, cười cay đắng: “Đúng vậy. Bây giờ ngoài con gái tôi ra, tôi không còn chuyện gì khác nữa, chỉ cần con gái tôi khỏe mạnh, tôi thì sao cũng được.”

Quả nhiên là vì Trịnh Nhược Liên, Duyệt Chiêu đoán được, từ khi Trịnh Nhược Liên không đi học, áp lực của ông chủ Trịnh và bà chủ Liễu đều rất lớn.

Bà chủ Liễu lấy khăn giấy lau mồ hôi trong lòng bàn tay, cúi đầu nói: “Tội nghiệp, tôi không còn ai để thương lượng, nếu hôm nay tôi không nói vài lời với ba con bé sẽ ầm ĩ, sắp nghẹn chết tôi rồi”.

Duyệt Chiêu suy nghĩ một chút nói: “Bà chủ có thể nói với tôi, nếu có chỗ nào tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp.”

“Không có việc gì, không cần.” Âm giọng của bà chủ Liễu rất nhẹ rất thấp.

Một lát sau, Duyệt Chiêu hỏi: “Có phải con gái bà chủ không đi học nữa không?”

Bà chủ Liễu thở dài, chậm rãi nói: "Thực sự là con bé không muốn đi học nữa, con bé nói sợ người khác chế nhạo con bé. Cha con bé thì không đồng ý cho con bé nghỉ học, vì vậy đã cãi nhau với tôi, nói rằng tôi đã làm hư con bé. Hơn nữa, tôi đã cho con bé xem thư mà thằng bé đó viết, sau khi con bé đọc, tâm trạng của nó đã bớt căng thẳng rất nhiều. Nó cũng đồng ý đi xem bác sĩ tâm lý lần nữa, tôi nghĩ đây là dấu hiệu tốt, nhưng cha con bé không tin điều này. Luôn mắng con bé yếu đuối, trốn tránh việc đi học... Những ngày gần đây, cả nhà tôi cãi nhau vì vấn đề này.”

Khi nhắc đến bác sĩ tâm lý, Duyệt Chiêu nhớ đến một chuyện và nói với chủ quán: “Tôi quen biết một bác sĩ tâm lý, cô ấy là một bác sĩ nữ, là người rất tốt.”

Nghe vậy, bà chủ Liễu với đôi mắt bất lực cuối cùng cũng lộ ra vẻ hưng phấn, ngạc nhiên hỏi: “Thật sao? Nếu là bác sĩ nữ mà cô quen biết, tôi nghĩ Nhược Liên sẽ không từ chối. Vậy mai tôi sẽ đi hỏi xem con bé có muốn điều trị không, cô có thể giúp tôi liên lạc được không?”

“Tất nhiên có thể.” Duyệt Chiêu nói.

Buổi tối đó mưa lớn, màn mưa dày đặc trên cửa sổ kính, những hạt mưa bắn lên ban công phòng cô và đôi khi đập vào vài chậu cây ở cạnh cửa sổ.

Duyệt Chiêu nghe thấy tiếng mưa ngày càng lớn, cô lo lắng bước xuống giường, đi bên cửa sổ, chuyển những chậu hoa vào góc tường, sau đó đóng cửa sổ lại.

Cô hắt hơi một cái, cảm thấy hơi nhức đầu, trong lòng nghĩ có thể là bị cảm lạnh trên đường về nhà.

Ban đầu nghĩ uống một cốc nước nóng, ngủ một giấc sẽ khỏi, ai ngờ giữa đêm đầu đau dữ dội, Duyệt Chiêu không thể không mở mắt, cố gắng ngồi dậy, dùng tay chạm vào trán, cảm thấy hơi nóng.

Cô cảm thấy khó chịu khắp người, không chỉ đau đầu mà còn bắt đầu cảm thấy ợ nóng trong dạ dày.

Trong phòng không có nhiệt kế, Duyệt Chiêu không biết nhiệt độ cơ thể hiện tại của mình là bao nhiêu, nhưng theo cảm giác của cô thì có chút cao.

Có lẽ là do mấy ngày nay nhiệt độ ngày dêm chênh lệch quá lớn, cộng thêm việc cô không có thời gian mặc áo ấm vào mấy đêm trước đó. Trên đường về Duyệt Chiêu cũng bị mưa làm lạnh cơ thể, bây giờ cô đã bị cảm.

Duyệt Chiêu tựa lưng vào tấm giường, toàn thân có chút mơ hồ, tâm trạng không yên chút nào.

Cô ấy chưa từng gặp phải tình trạng bị bệnh mà chỉ có một mình chống chịu, không khỏi lo lắng liệu bản thân có thể xử lí được hay không.

Chờ đến khi trời sáng thì hãy đi gặp bác sĩ ở bệnh viện cộng đồng gần đó. Duyệt Chiêu nghĩ trong lòng, nếu ngủ đến khi trời sáng tự nhiên khỏi bệnh thì quá may mắn.

Duyệt Chiêu lại nằm xuống, cố gắng ngủ nhưng không thể. Trong cơn mơ hồ, cô bắt đầu nhớ đến món cháo ngô mà dì Trương nấu, còn có những món bánh mặn mặn ngọt ngọt được làm bằng tay. Cô cũng nhớ tới chiếc giường êm ái mềm mại của mình, so với chiếc giường gỗ mà Duyệt Chiêu đang nằm, chiếc giường của cô thật sự là chỉ có tồn tại trong thế giới cổ tích.

Duyệt Chiêu mặc áo len của mình, cầm điện thoại và chìa khóa rồi ra khỏi nhà.

Đầu cô nặng như quả bóng chì, dạ dày lại trống rỗng, toàn thân nặng trĩu, đi vài bước cũng cảm thấy mệt mỏi, cô bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đủ sức đi đến đầu ngõ không.

Khi cô cuối cùng cũng đến đầu ngõ, đứng trong gió lạnh chờ một lúc, thì thấy một chiếc taxi đi tới, cô vội vàng vẫy tay để dừng lại.

Tài xế đưa Duyệt Chiêu đến một bệnh viện cộng đồng gần đó.

Bác sĩ đang trực đêm đo nhiệt độ cho Duyệt Chiêu là 39 độ, sau đó nhìn vào họng cô, nói rằng họng có hơi sưng.

Duyệt Chiêu nghĩ rằng cô sẽ phải tiêm thuốc, nhưng bác sĩ nói không cần thiết, chỉ cần uống thuốc là được, vì vậy cô cầm hai hộp thuốc ra khỏi bệnh viện.

Duyệt Chiêu lại đi taxi trở về, khi cô đi vào ngõ, nghe thấy có người hát, cô nhìn lên, một người khỏe mạnh đang đi với những bước đi nhẹ nhàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »