Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gửi Cho Em Và Đôi Ta

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rất nhanh, bà chủ nhà mỉm cười nói: “Xem ra bác sĩ Ngu này trình độ khá tốt, Nhược Liên cũng tin tưởng cô ấy, như vậy là tốt rồi. Tuần sau chúng ta lại đến đây.”

Nói xong lời này, bà chủ nhìn về phía Duyệt Chiêu, lại cảm ơn cô lần nữa, khách sáo nói: “Lần sau đi đến tái khám thì không cần phải làm phiền cô nữa rồi.”

Duyệt Chiêu cũng mỉm cười.

Đến khi ăn sắp xong bữa, bà chủ đi vào nhà vệ sinh.

Trịnh Nhược Liên sau khi uống ngụm nước táo cuối cùng, cô quay sang nói nhỏ với Duyệt Chiêu: “Em và anh ấy đã làm hòa rồi.”

Duyệt Chiêu hiểu cô đang nói đến ai, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Hai người đây là thực sự nghiêm túc? Thật sự muốn ở bên nhau à?”

“Ừm, em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Trịnh Nhược Liên chậm rãi nói: “Mẹ em cũng biết rồi, tuy mẹ không đồng ý nhưng cũng không phản đối, thậm chí còn đã trả lại điện thoại cho em.”

Duyệt Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng có lẽ điều quan trọng nhất bây giờ là em nên dành thời gian chăm sóc cơ thể thật tốt và học tập chăm chỉ. Nếu anh ấy là người phù hợp với em thì tốt nhất cũng phải đợi đến sau kỳ thi tuyển sinh đại học mới bên nhau được.”

Vẻ mặt của Trịnh Nhược Liên có chút xấu hổ, sau vài giây cô mới nói: "Tất nhiên em biết yêu sớm là không tốt, nhưng hiện tại mỗi tối lúc được cùng anh ấy nói chuyện điện thoại là thời gian hiếm hoi em cảm thấy được thoải mái."

Duyệt Chiêu có lẽ không tiện nói thêm, ánh mắt cô chăm chú vào bông hoa nhỏ được vẽ trên mép chiếc bát sứ trắng, cô nghĩ thầm: “Quả nhiên, làm gì có người trẻ nào có thể dễ dàng chống lại sự hấp dẫn của tình yêu.”

Lời nói và hành động của người mình thích cứ như tràn đầy ma thuật, chỉ cần một hành động nhỏ cũng khiến trái tim mình nở hoa.

Duyệt Chiêu quay đầu sang, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác: “Đã lâu rồi em không ra ngoài phải không? Lát nữa chúng ta đi dạo xung quanh nhé?”

Tối đó, khi Mạt Sậu tới đón Duyệt Chiêu, cô cười nói với anh: “Em mới mua một món quà.”

Mạt Sậu hỏi: “Quà?”

Duyệt Chiêu đột nhiên muốn trêu chọc anh: “Anh có muốn quà của em không?”

Mạt Sâu gật đầu: “Rất muốn.”

Duyệt Chiêu nói: “Anh có ba cơ hội đoán xem em mua quà gì? Nếu anh đoán đúng, em tặng nó cho anh.”

Mạt Sậu chưa chơi trò này trước đây, mãi suy nghĩ anh không để ý cho tay vào trong túi áo, tay chạm vào ví tiền, cho nên thuận miệng đoán: "Ví?"

Duyệt Chiêu ngạc nhiên, câu trả lời của anh như một mũi tên khóa chặt cô tại chỗ. Cô chậm chạp mở miệng: “Sao anh đoán được là một cái ví?”

Nhìn vẻ mặt của Duyệt Chiêu, Mạt Sậu cũng không ngờ đến mình có thể đoán đúng.

Anh dịu dàng nói: “Đoán đúng có gì không tốt sao? Đây là chứng minh được anh hiểu em.”

Duyệt Chiêu thở một hơi dài, có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng lấy lại tâm trạng tốt: "Chúc mừng anh đoán chính xác. Em đã mua cho anh một chiếc ví nam đang để ở nhà, chốc nữa về đến nhà sẽ đưa cho anh."

Khi hai người đến nhà Duyệt Chiêu, cô đưa cho anh một hộp quà nhỏ ở trên bàn.

Cô giải thích: "Sáng hôm nay em đưa con gái bà chủ đến bệnh viện sau đó cùng nhau đi ăn trưa. Ăn xong lại đi dạo một chút, tình cờ gặp được một cửa hàng đồ da thủ công, ngắm nghía một hồi thấy chiếc ví da nâu này rất vừa mắt, cảm thấy kiểu dáng đơn giản này rất hợp với anh, nhưng không biết anh có thích nó hay không.”

Mạt Sậu tay vừa mở quà vừa lắng nghe cô nói, mắt chưa thấy đồ bên trong miệng đã trả lời: “Anh rất thích.”

Duyệt Chiêu: “...”

Mạt Sậu có được một chiếc ví mới, nhanh chóng lấy toàn bộ đồ trong ví cũ ra bỏ từng cái một vào trong ví mới.

“Cái này đẹp đấy.” Mạt Sậu có mới nới cũ, mắt chỉ đăm đăm ngắm nghía chiếc ví mới, không thèm nhìn đến cái ví cũ: “Cái cũ xấu quá.”

Duyệt Chiêu: “...”

Duyệt Chiêu lặng lẽ nhặt chiếc ví rỗng của anh lên, nhìn trái nhìn phải, còn xoa xoa như bảo bối. Cô cảm thấy chiếc ví da đen mờ này đột nhiên đẹp lạ kỳ.

Cô liền đề nghị: “Nếu anh thấy nó xấu, vậy em dùng cái này nhé?”

Mạt Sậu bật cười: “Chỉ cần em không chê là được.”

Nói xong anh cúi đầu, sáp lại gần Duyệt Chiêu, thân mật nói: “Dù sao thì em cũng quen dùng đồ của anh rồi.”

Duyệt Chiêu bị lời nói của Mạt Sậu làm cho xấu hổ, hơi quay đầu đi để che giấu nhịp tim càng lúc càng nhanh hơn của mình.

Mạt Sậu vuốt mái tóc dài của Duyệt Chiêu, nói: “Sao không nhìn anh?”

Duyệt Chiêu bất đắc dĩ quay đầu lại, đắm chìm trong ánh mắt của anh, sau đó đưa tay vỗ nhẹ vai anh: “Anh đó, đừng có trêu chọc em.”

Mạt Sậu tỏ vẻ không hiểu: “Như này cũng tính là trêu chọc?”

Duyệt Chiêu: “Đại loại vậy.”

Mạt Sậu hỏi: “Em không cho phép anh trêu chọc em?”

Duyệt Chiêu đang tìm lý do, cô không thể nói rằng nếu anh trêu chọc cô thì cô sẽ bị đỏ mặt được.

Mạt Sậu lại nói: “Không được hôn cũng không được trêu chọc, yêu cầu em dành cho anh có bị hơi cao quá không?”

Duyệt Chiêu: “...”

Mạt Sậu nói: “Hay là em làm gì đó cổ vũ anh một chút đi, đừng mãi nói cái này không được cái kia không thể.”

Duyệt Chiêu nói: “Em vừa tặng quà cho anh, đó không phải là động viên sao?”

Mạt Sậu nói: “Ví em tặng anh rất thích, nhưng anh thích những món quà mà em không tốn xu nào hơn.”

Duyệt Chiêu đoán được điều gì đó, hỏi: “Ồ, vậy cụ thể là cái gì?”

Mạt Sậu nhìn chằm chằm khuôn mặt ngày càng đỏ bừng của Duyệt Chiêu, mặt dày nói: “Bây giờ anh muốn được ai đó hôn hai cái.”

Duyệt Chiêu: “…”

Mạt Sậu nói thêm: "Anh đương nhiên sẽ không ép buộc em, chỉ xem em có nguyện ý hay không thôi. Bởi vì em đã nói không thể lén lút hôn em, anh đương nhiên không dám làm trái lời."

Anh nói như thể đang rất tổn thương.

Duyệt Chiêu nhìn anh, dần dần mỉm cười, đặt một tay lên vai anh, điều chỉnh tâm tình nói: “Ý của em là không được hôn trộm, còn nếu anh muốn thì có thể quang minh chính đại một chút.”

Mạt Sậu nói: “Anh rất muốn, nhưng anh cũng sợ bị em tát.”

Duyệt Chiêu: “…”

Duyệt Chiêu đột nhiên rất muốn cười lớn, anh ấy giả vờ ngây thơ quá đáng yêu, đến nỗi khiến cô muốn hôn lên mặt anh ngay lập tức.

Nghĩ vậy, Duyệt Chiêu dùng sức đặt tay lên vai anh, sau đó nhanh chóng tiến tới hôn lên mặt anh.

Sau khi hôn anh, cô buông ra, nhịp tim đập như trống.

Mạt Sậu nhìn cô, chậm rãi nắm lấy bàn tay còn lại của cô chạm vào mặt mình, nhắc nhở: “Nếu anh nhớ không lầm, vừa rồi anh nói hôn hai cái.”

Đây là lần đầu tiên Duyệt Chiêu chủ động hôn con trai, vì thế tối hôm đó cô không tài nào ngủ được.

Cô nhìn lên trần nhà, mỉm cười nhẹ.Vài giây sau cô nhận ra mình đang cười một cách rất kì lạ, đặt mu bàn tay lên trán và cô thầm tự nhủ: “Không đến mức đó chứ? Mình, người phụ nữ không có kinh nghiệm này, sẽ không đến mức không ngủ được đấy chứ?”

Duyệt Chiêu xoay người, một tay để áp dưới cằm, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào khoảng không vô thức rồi lại cười một cái.

Mạt Sậu, anh thật đáng yêu, làm sao lại có người đáng yêu như vậy được chứ?

Cô càng ngày càng thấy thích anh hơn rồi.

Cô muốn ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi, thậm chí lúc hôn anh cô cũng cảm thấy quá đỗi hạnh phúc.

Phải làm sao đây? Tình hình ban đầu đúng là có chút phiền phức, liệu sau này cô có thể rời khỏi anh sao?

Chi bằng bắt đầu từ bây giờ cô nên nghiêm túc lên kế hoạch về tương lai của cả hai? Vậy còn anh, anh cũng sẽ tự mình kế hoạch cho anh và cô sau này chứ? Hay anh vẫn chưa nghĩ tới sau này?

Duyệt Chiêu cứ trằn trọc mãi, càng nghĩ đầu óc lại càng thanh tỉnh, không có một chút buồn ngủ nào.

Hôm sau, Duyệt Chiêu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô vật lộn với cơn buồn ngủ, nhấc điện thoại lên nghe.

Mạt Sậu nói: “Em vẫn đang ngủ à? Anh gõ cửa nhà mà cũng không thấy em có phản ứng gì.”

Duyệt Chiêu ngồi phắt dậy, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa kèm theo chút lười biếng, uể oải: “Alo, ừ, em vẫn đang ngủ, sao anh sang đây sớm vậy?”

Mạt Sậu cười nói: “Cũng không tính là sớm nữa đâu. Anh đã mua bữa sáng rồi, em mau ra mở cửa đi, anh đưa cho em xong rồi đi làm.”

Duyệt Chiêu nhanh chóng sửa soạn lại đầu tóc bước xuống giường, xỏ đôi dép lê rồi ra mở cửa.
« Chương TrướcChương Tiếp »