Chương 34

Mua xong rau, xách theo túi to túi nhỏ, Duyệt Chiêu vừa đi trên đường vừa có cảm giác thành tựu.

Cô rẽ vào góc phố, đang đi vào hẻm thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói gọi tên mình.

Duyệt Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh mặt trời là một thiếu niên trông rất hiền lành.

Khi anh ta đi lại gần chỗ cô, vừa đúng lúc mặt trời cũng đang di chuyển về hướng tây, Duyệt Chiêu ngay lập tức nhìn rõ gương mặt của anh ta, sau vài giây cô liền nhận ra cô và anh ta trước đây đã từng gặp nhau.

Nhưng điều này làm cho Duyệt Chiêu cảm thấy kì lạ, sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Triển Ngạn Chi từ từ lại gần, dừng lại trước mặt Duyệt Chiêu với khoảng cách chưa đầy 1 mét, lịch sự nói: “Là mẹ của em nói với tôi rằng em đang ở đây.”

Duyệt Chiêu cau mày vội vàng hỏi: “Sao anh lại đến tìm tôi?”

Triển Ngạn Chi do dự không biết nói thế nào, vô tình nhìn thấy tay Duyệt Chiêu đang xách những túi rau to nhỏ khác nhau, liền cảm thấy ngạc nhiên khi cô tự mình đi mua rau, anh ta lập tức cảm thấy thương hại cô, nếu như cô ở nhà, làm gì có chuyện cô phải đi chợ.

Thật không biết thời gian này cô đã trải qua những gì, vốn dĩ cô là một tiểu thư nhà giàu và chưa trải qua chuyện khó khăn.

Triển Ngạn Chi cảm thấy đau xót, lịch sự hỏi: “Bây giờ em có rảnh không? Anh có vài chuyện muốn nói với em.”

Duyệt Chiêu thẳng thắn nói: “Anh có chuyện gì thì cứ nói ở đây.”

“Nhưng đồ ở trong tay em có vẻ rất nặng”. Triển Ngạn Chi không muốn Duyệt Chiêu vừa xách đồ nặng vừa đứng ở trên đường, nhưng anh ấy có ý định muốn giúp, cô cũng không đồng ý.

Duyệt Chiêu nói: “Không sao, không nặng. Anh nói nhanh đi.”

Một tia bối rối xuất hiện trên gương mặt của Triển Ngạn Chi, hình như đến tận bây giờ, anh ấy vẫn chưa quen được với việc đối diện với cô quá lâu.

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều lo lắng, nhưng anh ấy vẫn lấy hết can đảm nói tiếp: “Duyệt Chiêu, anh biết chuyện hôm nay anh tới đây có chút đột ngột. Nhưng anh thật sự có vài chuyện muốn nói với em, nếu như em có thời gian, chúng ta tìm một nơi có nhiều người để nói chuyện, có được không? Sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu.”

Duyệt Chiêu cũng nghĩ rằng tốt nhất nên nói chuyện một lần cho rõ ràng, tránh để lại phiền phức về sau, nên nói: “Anh ở đây đợi tôi một lát, tôi về cất đồ rồi lại ra.”

Sau đó Duyệt Chiêu đưa Triển Ngạn Chi đến một quán trà nhỏ gần chợ.

Đây là một quán trà đã mở được nhiều năm, có 2 tầng, bởi vì kinh doanh không tốt, nên chủ quán không buồn quản lý, tầng 1 đã chất đầy những đồ lặt vặt không liên quan đến việc kinh doanh, khi vào quán phải đi qua một vài chiếc hộp lớn và một đống gỗ.

Khi họ lên đến tầng 2, không gian cũng rất nhỏ hẹp, chỉ được đặt 4 chiếc bàn nhỏ.

Ở đây rất náo nhiệt, nếu ngồi cạnh cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng hét từ tầng dưới vọng lên.

Triển Ngạn Chi và Duyệt Chiêu ngồi đối diện nhau, và gọi 2 tách trà hoa được làm từ những nguyên liệu đơn giản.

Triển Ngạn Chi lặng lẽ nhìn Duyệt Chiêu, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Anh ấy nhớ lại lần gặp mặt trước của họ, họ cùng nhau đi xem một buổi hòa nhạc sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm Tây.

Nhà hàng phương Tây đó có không gian yên tĩnh, được trang trí một cách tao nhã, so với nơi này thì đúng là hai thế giới khác nhau.

Cuộc hẹn đó giống như một giấc mơ, khi anh ấy đang nghĩ xem sẽ làm gì vào cuộc hẹn sau của họ, đột nhiên nhận được tin nhắn từ cô: “Sau hai lần gặp mặt, tôi cảm thấy tôi và anh hoàn toàn không hợp nhau, cho nên chúng ta không cần phải liên lạc nữa.”

Sau khi đọc được tin nhắn, anh ấy vô cùng bàng hoàng, sau cú sốc đó anh ấy rất nản lòng, cảm giác giống như đang đi trên đường thì đυ.ng phải cột sắt vậy.

Dì của anh đã nghiêm túc nói với anh rằng: “Ngay từ lần gặp đầu tiên, con phải hết sức chú ý và đối xử với cô bằng cả tấm lòng của mình. Tuy gia thế của cô ấy tốt nhưng con cũng là người có thành tích cao nên không cần phải tự ti. Nước chảy về nơi thấp, người đi về nơi cao. Chỉ cần con có năng lực, con nhất định sẽ có cơ hội, không ai có quyền chỉ trích con.” Lời nói của dì có chút thẳng thắn, nhưng Triển Ngạn Chi cũng biết rằng nếu anh ấy có được trái tim của Duyệt Chiêu và cưới được cô có ý nghĩa gì.

Hơn mười năm chăm chỉ học tập, với những lý tưởng, hoài bão, phẩm giá và mục tiêu của mình, cuộc hôn nhân này sẽ giúp anh ấy dễ dàng đạt được những điều mà anh ấy mong muốn.

Bọn họ đã chờ đợi quá lâu, và chỉ đợi thời cơ đến để thực hiện.

Với lý do này, anh ấy đã từ chối lời tỏ tình chân thành của em gái học cùng trường, mặc dù cô ấy luôn đối xử với anh ấy một cái chân thành, nhưng để với tới những mục tiêu xa hơn và tốt hơn, đã khiến anh ấy tỉnh táo lại và từ bỏ mọi cám dỗ để quyết tâm theo đuổi Duyệt Chiêu.

Ai ngờ đâu, Duyệt Chiêu đã không cho anh ấy một cơ hội nào.

Lúc sau, Duyệt Chiêu đi thẳng vào vấn đề: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”

Triển Ngạn Chi nhấn nhẹ ngón tay lên mép cửa sổ, điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ em nói với anh rằng em chuyển ra ngoài sống là vì anh.”

Duyệt Chiêu cười nhạt, rồi phủ định rằng: “Không phải là tại anh, là do tôi cãi nhau với họ, tôi cân nhắc một chút rồi quyết định chuyển ra ngoài.”

Triển Ngạn Chi nói: “Anh muốn hỏi, có phải vì em không muốn tiếp tục gặp mặt anh, bố mẹ em thì không đồng ý, nên em với họ mới cãi nhau phải không.”

Duyệt Chiêu nói: “Cũng là một phần do vậy, nhưng còn một lý do khác đó chính là vì tôi đã trưởng thành rồi, nên tôi muốn thử sống một mình.”

Những lời nói của Duyệt Chiêu đều ám chỉ rằng việc cô chuyển ra ngoài sống không có liên quan đến Triển Ngạn Chi, điểu này đương nhiên là Triển Ngạn Chi nghe hiểu.

Triển Ngạn Chi cảm thấy thất vọng, anh ấy không ngờ rằng trong mắt cô anh ấy không có chút trọng lượng nào cả.

Triển Ngạn Chi cảm thấy ngón tay chạm vào thành cốc của anh ấy đã bị bỏng bởi hơi nóng. Anh ấy chợt tỉnh táo lại và nhận ra hành động đến gặp Duyệt Chiêu ngày hôm nay của anh ấy thật sự rất liều lĩnh.

Sao anh ấy có thể hỏi mẹ cô địa chỉ của cô? Lại còn dùng giọng điệu cầu xin?

Sao anh ấy lại xin nghỉ ba tiếng để từ phòng thí nghiệm lao tới đây?

Sao anh ấy lại làm một chuyện không tự trọng như vậy? Có phải là vì không muốn phụ sự kỳ vọng của gia đình không?

Hay thực sự là anh ấy muốn gặp cô?

Anh ấy lại nghĩ đến lần đầu tiên họ gặp nhau.

Sau ngày hôm đó, anh ấy cảm thấy rất hạnh phúc, giống như việc tiêu 2 tệ để mua một tờ vé số và trúng được giải nhất vậy. Có thể nói rằng đó là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của anh ấy, thậm chí nó còn tuyệt hơn như thế, nó còn hơn việc sau một thời gian học tập chăm chỉ và cuối cùng đỗ vào một trường danh giá.

Trong vài khoảnh khắc anh ấy không tin được là mình có thể hẹn hò với một người phụ nữ xinh đẹp và tinh tế như vậy. Thậm chí người phụ nữ này sau này còn có thể làm vợ anh ấy và sinh con cho anh ấy.

Hôm đó, anh ấy cảm thấy những nỗ lực từ nhỏ đến lớn của anh ấy thật sự có ý nghĩa, là một người trưởng thành, anh ấy có thể chọn lựa được một người bạn đời có điều kiện vượt trội như vậy, có thể cùng cô kết hôn sẽ khiến nhiều người phải ghen tị.

Tuy nhiên niềm vui của anh ấy chưa kéo dài được bao lâu thì đã bị một gáo nước lạnh bất ngờ dội vào mặt.

Duyệt Chiêu từ chối anh ấy, dù sau đó anh ấy đã rất khéo léo hỏi cô ấy tại sao, nhưng đều không nhận được câu trả lời từ cô.

Nghĩ đến đây, ngực của Triển Ngạn Chi đột nhiên cảm thấy có chút đau.

Duyệt Chiêu ngồi đối diện Triển Ngạn Chi nhìn thấy sắc mặt anh ấy có chút tái nhợt, cũng thấy anh im lặng, cô liền hỏi: “Anh còn chuyện gì nữa không?”

Cô nghĩ mình đã nói rõ ràng, chuyện cô chuyển ra khỏi nhà không có liên quan đến anh ấy nên có lẽ anh ấy sẽ không còn cảm thấy tội lỗi nữa.

Tạm thời cô cho rằng Triển Ngạn Chi đến đây hỏi cô chuyện đó và bày tỏ sự lo lắng của mình đối với chuyện của cô là bởi vì anh ấy cảm thấy có lỗi với cô.