Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gửi Cho Em Và Đôi Ta

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triển Ngạn Chi ngước mắt lên nhìn Duyệt Chiêu, từ từ đặt 2 tay lên đầu gối và quyết định bày tỏ tình cảm của mình đối với Duyệt Chiêu một cách nghiêm túc.

Anh ấy không thể lại bỏ lỡ cơ hội lần này.

Có lẽ trước đây anh ấy khá bị động nên cô đã tưởng nhầm anh ấy là một người đàn ông nhu mì, rụt rè và thiếu nam tính.

Nghĩ đến đây, Triển Ngạn Chi liền nói ra những lời mà tối qua anh ấy đã chuẩn bị rất lâu: “Duyệt Chiêu anh cần phải thành thật nói với em rằng trong lòng anh luôn thích em, từ nhỏ anh đã sống rất nội tâm, cũng không biết ăn nói, có thể trước đây anh đã thể hiện không tốt trong hai lần gặp mặt em. Nhưng điều anh muốn nói là anh luôn sẵn sàng đặt em lên hàng đầu, vì em mà thay đổi. Nếu anh khiến em khó chịu, em hãy nói với anh, anh nhất định sẽ thay đổi, nên là cầu xin em hãy cho anh một cơ hội nữa để có thể tốt xử tốt với em.”

Anh ấy đã nỗ lực nói hết những gì mà mình muốn nói, sau đó mỉm cười hỏi rằng: “Em có bằng lòng cho anh cơ hội này không?”

Duyệt Chiêu bất ngờ nhận được lời bày tỏ của anh ấy, cô tỏ ra bất ngờ nhưng lại không hề sốc.

Dù sao cô cũng là một người phụ nữ, cô có thể cảm nhận được một phần nào đó ánh mắt và cảm xúc của đối phương.

Sau khi Triển Ngạn Chi nói xong, theo thói quen sờ tay lên ly nước trên bàn, trong lòng cảm thấy nặng trĩu chờ đợi câu trả lời của Duyệt Chiêu.

Duyệt Chiêu ngồi dựa vào ghế nhìn anh ấy, nói thẳng: “Xin lỗi, tôi không thể cho anh cơ hội này.”

Vẻ mặt của Triển Ngạn Chi đột nhiên thay đổi.

Duyệt Chiêu lịch sự mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có chút cảm xúc nào: “Anh thật sự không phải gu của tôi, tôi nghĩ chúng ta có ở bên nhau bao lâu cũng vô ích, tôi cũng sẽ không bao giờ thích anh.”

Tim của Triển Ngạn Chi như bị một vật nhọn đâm phải, bàn tay không khỏi cuộn lại.

“Hơn nữa, bây giờ tôi đã có người mình thích, nên tôi sẽ không quan tâm đến người khác nữa.” Duyệt Chiêu nói xong lập tức lịch sự đưa ra yêu cầu: “Đối với tình hình bây giờ của tôi, xin anh hãy giữ bí mật với bố mẹ tôi.”

Nói xong Duyệt Chiêu đứng dậy, bình tĩnh nói thêm: “Sau này chúng ta thật sự không cần liên lạc với nhau nữa. Anh với tôi không hợp nhau, hy vọng anh sớm tìm được người phù hợp với anh. Tôi đi trước đây, anh có thể ở lại một lúc nữa, tôi sẽ thanh toán.”

Sau khi Duyệt Chiêu rời đi, Triển Ngạn Chi lặng lẽ ngồi đó, mắt lạnh lùng nhìn tách trà trên bàn đang nguội dần, lúc đó anh ấy chỉ nghĩ đến một câu: Cô đã thích người khác rồi, cô đã thích người khác rồi. Triển Ngạn Chi cụp mắt buồn bã.

Anh ấy nên làm gì đây?

Lẽ nào anh ấy phải bỏ lỡ cô sao?

Trên đường đi về nhà, Duyệt Chiêu cảm thấy cả người nóng lên, nhất là ở mặt càng ngày càng nóng.

Cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, rồi lại cúi xuống nhìn đôi giày thể thao kaki dưới chân mình một cách vui vẻ.

Đôi giày này được cô mua ở một cửa hàng gần chợ cách đây hai ngày, chỉ tốn có 50 tệ rất rẻ, ngoại trừ việc đế của nó hơi mỏng thì nó rất nhẹ và dễ mang.

Cô vừa đi vừa nhảy chân sáo, đột nhiên cảm thấy có chút phấn khích.

Chính ngày hôm nay, cô đã thẳng thắn từ chối người cô không thích và thừa nhận rằng cô đã thích người khác.

Cảm giác thật tuyệt khi có đủ can đảm để nói ra điều đó.

Thậm chí cô còn cảm thấy mình còn có ẩn ý khác, rằng người tôi thích hiện tại vừa đẹp trai vừa dễ thương, vừa tốt bụng vừa ngay thẳng, trong tim tôi bây giờ không ai có thể so được với anh ấy.

Duyệt Chiêu lặng lẽ mỉm cười khi nghĩ đến người mình yêu.

Cô vừa nghĩ đến anh, vừa đi nhanh về ngôi nhà đơn sơ nhưng ấm cúng của mình.

Buổi tối, Mạt Sậu đến đón Duyệt Chiêu, nhân tiện còn mua cho cô kẹo hồ lô.

Cũng thật là đúng lúc, Duyệt Chiêu hôm nay vô cùng muốn ăn thứ gì đó có vị ngọt, vừa hay anh lại mua kẹo cho cô. Cô háo hức cắn một miếng lớn, cảm thấy thậm chí đến cả phần thịt của quả sơn trà cũng ngọt hơn gấp nhiều lần.

Mạt Sậu kể cho cô nghe về công việc ngày hôm nay của mình, có một đồng nghiệp của anh được một người bạn tặng cho một chú cún con, anh còn chụp lại hai bức ảnh hình chú cún.

Duyệt Chiêu được xem hình chú cún con, kinh ngạc bảo trông nó quá mềm mại và dễ thương.

Duyệt Chiêu cũng kể cho anh nghe, lúc nãy ở quán ăn có một ông chủ rất lương thiện, đến đặt bữa khuya gồm cơm hải sản và súp xương nấm trà liên tiếp trong 20 ngày tiếp theo cho những nhân viên phải tăng ca gần đây của ông ấy.

Hai người bọn họ chỉ cùng nhau trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trải qua trong ngày, nhưng lại không hề cảm thấy vô vị.

Không biết mệt mỏi chia sẻ cho nhau những chuyện nhỏ nhặt mà bản thân gặp phải, sau đó lại tò mò đối phương có cảm cảm nhận như thế nào về nó.

Đi được nửa đường, Mạt Sậu đột nhiên hỏi Duyệt Chiêu có muốn được anh cõng về không.

Duyệt Chiêu khéo léo từ chối: “Đừng có nhìn bề ngoài em gầy mà xem thường, em cũng là người trưởng thành to lớn gần 50kg, anh cõng sẽ rất mệt.”

Mạt Sậu cười nói: “Để anh thử xem.”

Giọng điệu anh nhẹ như lông hồng.

Cô thì nặng được bao nhiêu? Kỳ nghỉ hè hồi năm nhất đại học, anh từng làm công việc bán thời gian tại một công ty chuyển nhà, nhiều lần nhận được đơn chuyển nhà ở khu dân cư cũ không lắp đặt thang máy. Tủ quần áo và hộp gỗ trầm đều phải tự thân cõng trên lưng leo lên bốn, năm tầng lầu. Trông cô rất mảnh mai, da thịt chạm vào lại mềm mềm, so sánh thì khi cõng trên lưng chắc sẽ rất giống một chiếc kẹo bông.

Ai ngờ Duyệt Chiêu lại không đồng ý với anh, nói một hồi thậm chí còn bắt đầu nhõng nhẽo: “Đợi giày của em đi mòn rồi sẽ cho phép anh cõng. Sao lại phải cố chấp làm gì? Em không có hứng thú được người khác cõng đi trên đường đâu.”

“Không thử sao biết nó không thú vị?” Mạt Sậu nhìn cô, thành thật nói: “Thật ra anh muốn đối xử với em tốt hơn một chút.”

Duyệt Chiêu nghe anh nói thế có chút ngạc nhiên.

Mạt Sậu nói: “Dường như ngoài việc đưa em về nhà và mua đồ ăn cho em ra, anh không thể làm thêm được chuyện gì hết.”

Duyệt Chiêu mỉm cười dịu dàng: “Như thế này thôi em đã rất thỏa mãn rồi, em thực sự rất vui.”

Mạt Sậu nói: “Em biết không? Lúc ăn trưa hôm nay, một đồng nghiệp nữ nói với anh “Anh ấy tốt với bạn” là cái thứ rẻ mạt nhất, bởi vì hầu như đối tốt không cần mất phí, anh cảm thấy rất có lý.”

“Đợi chút” Duyệt Chiêu dè dặt hỏi: “Người đồng nghiệp nữ này của anh, cô ấy vẫn còn độc thân à?”

Mạt Sậu bị cô cắt ngang có chút bất ngờ, anh tinh ý nhanh chóng bác bỏ sự nghi ngờ của cô: “Con trai cô ấy được 2 tuổi rồi.”

Duyệt Chiêu cười trấn an anh một cái rồi mới quay lại chủ đề chính, nghiêm túc nói: “Cái này cũng không thể nói một cách khái quát được. Nếu như mình không thích một người, nhưng lại bị xiêu lòng vì những công sức họ bỏ ra theo đuổi mình, thì sau này ở bên nhau có thể sẽ trở nên thất vọng vì phát hiện dáng vẻ của người đó bây giờ không giống lúc trước, cái này thực sự không phải là chuyện nhỏ đâu. Nhưng em thích anh, không chỉ là vì anh đối tốt với em, mà còn là vì...”

“Vì cái gì?” Mạt Sậu gấp gáp hỏi.

Duyệt Chiêu nắm lấy tay anh, vừa nghĩ vừa trả lời: “Bởi vì tính cách và phẩm chất của anh, ngoại hình của anh, cơ thể của anh và còn vì rất nhiều câu nói của anh, tất cả đều có thể lay động đến em.”

Bản thân Mạt Sậu có quá nhiều ưu điểm khiến cô thích, hoàn toàn không phải là vì “Tốt với tôi” mà miễn cưỡng chấp nhận anh.

Không ngờ là, Mạt Sậu hiếu kỳ hỏi: “Đúng rồi, sao mà em biết dáng người của anh như thế nào?”

Duyệt Chiêu: “...”

Duyệt Chiêu nói: “Em đánh giá trực quan thôi, anh chắc hẳn là có cơ bắp.”

Đương nhiên là lúc ôm anh ấy cô đã vô tình đυ.ng phải.

Mạt Sậu nắm chặt tay cô, thẳng thừng hỏi: “Em có muốn xem không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »