Chương 37

Cô nói sau đó chơi bài《Close to you》

Một giai điệu vừa nhẹ nhàng vừa lười biếng vang lên, như đắm chìm mình trong túp lều nhỏ giữa núi rừng, cùng bạn bè thân thiết uống rượu vang sủi, nghe tiếng chim và côn trùng, sau đó lặng lẽ trò chuyện, cùng nói về cuộc sống lười biếng hàng ngày và những lời yêu thương lãng mạn.

Why do birds suddenly appear

Every time you are near

Just likeme,they long to be

Close to you

Duyệt Chiêu hoàn thành bài hát, ôm lấy cây đàn, hỏi người luôn chăm chú nhìn mình: “Hay không?”

Mạt Sậu nói: “Vô cùng hay.”

Duyệt Chiêu cười nói: “Anh muốn học không? Cái này rất đơn giản.”

Mạt Sậu nói: “Anh không hứng thú học, chỉ thích nghe em chơi.”

Duyệt Chiêu mỉm cười: “Anh thích tận hưởng như thế à.”

Mạt Sậu nhìn chằm chằm mặt cô, giọng cũng trở nên lười biếng thêm mấy phần: “Có biết tại sao hôm nay anh lại đi mua quà không?”

Duyệt Chiêu ôm cây đàn yêu quý, đoán: “Để em nghĩ xem, có thể là em đã làm được chuyện tốt gì đó, nên anh khen thưởng em?”

“Cũng có thể.” Mạt Sậu trong chốc lát nhớ lại cái gì đó, trong khi nói ánh mắt rơi vào trên môi cô: “Thưởng cho em ngày hôm đó chủ động hôn anh.”

Trái tim của Duyệt Chiêu lại bị những lời nói tán tỉnh của anh làm rung động hết lần này đến lần khác.

“Em rất thích.” Cô thật lòng thích món quà này.

Tay của Mạt Sậu chạm vào mái tóc dài xõa xuống vai của, sau đó cuốn nhẹ sợi tóc vài ngón tay của mình, ám muội hỏi: “Thế em định cảm ơn tôi thế nào?”

Giọng điệu của anh rõ ràng có ý không tốt, bất kỳ ai đều nghe cũng hiểu anh muốn cái gì.

Duyệt Chiêu không phụ lòng mong đợi của anh, mặt đối mặt, đặt đôi môi mềm mại lên má của anh.

Là vì một nụ hôn của cô, nên mới nhận được món quà từ anh ấy, vậy thì cô lại tặng một nụ hôn khác để bày tỏ lòng biết ơn vậy.

Đương nhiên, không chỉ đơn giản là cảm ơn, mà còn là tâm ý của cô.

Mạt Sậu ăn trưa ở nhà Duyệt Chiêu trước khi quay về.

Anh bước vào đã thấy Du Đằng đang ở trong phòng, ngồi trên ghế sofa không nói một lời. Mạt Sậu bước vào, phát hiện Du Đằng đầu tóc rối bù, vẻ mặt tê dại, một bên má có chút ửng đỏ, giống như bị dính một loại hồ dán nào đó.

Mạt Sậu nhanh chóng cảm nhận được sự bất thường của Du Đằng, nhưng anh không nghĩ mình cần phải đặt câu hỏi, mối quan hệ của anh với bạn cùng phòng đã trở nên vô cùng tồi tệ.

Nếu không phải Duyệt Chiêu hiện tại đang ở sống bên kia đường, anh thật sự muốn tìm một nơi khác để ở.

“Mạt Sậu!” Du Đằng đột nhiên tỉnh táo lại và hét lên với bạn cùng phòng.

Nghe vậy Mạt Sậu liền dừng lại, quay lại và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Du Đằng nhìn chằm chằm vào đôi mắt bối rối của bạn cùng phòng, hơi mở miệng, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mạt Sậu đứng lặng lẽ đợi nửa phút sau mới nghe thấy Du Đằng nói: “Quên đi, không có gì đâu.”

Sau khi Mạt Sậu trở về phòng, Du Đằng cúi đầu dùng hai tay xoa xoa mái tóc rối bù của mình, cảm thấy khó chịu và hoảng sợ.

Cậu ấy ước mình có thể ngay lập tức nắm tay ai đó và bộc bạch những cảm xúc về trải nghiệm mới đây một cách điên cuồng, nhưng nghĩ đến tính cách của Mạt Sậu, cậu ấy sợ rằng anh sẽ không thông cảm cho mình một chút nào cả nên đã kìm nén lại.

Thật lâu sau, cậu ấy nhắm chặt mắt, cố nhớ lại mọi chuyện đêm qua, cố gắng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Đầu tiên, cậu thành công hẹn gặp nữ thần đi uống rượu. Địa điểm là một quán bar được trang trí đẹp mắt.

Cậu ấy và nữ thần trò chuyện trong khi uống rượu hoa có nồng độ cồn thấp.

Có lẽ là do nụ cười của nữ thần quá quyến rũ, cảm giác say khướt khiến cậu ấy cảm thấy có đủ tự tin nên đã cúi xuống hôn lên mặt nữ thần của mình, sau đó liền trực tiếp thổ lộ tình cảm của bản thân.

Không ngờ nữ thần lại bình tĩnh nói với cậu: “Cậu uống rượu có vẻ không được giỏi nên đã say đến mức này rồi? Nụ hôn này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, cứ coi như là quà của quý ông tặng đi. Nhưng nếu có lần sau, tôi sẽ giận đấy.”

Du Đằng sửng sốt, trong nháy mắt cậu ấy liền tỉnh táo lại sau cơn say, một vệt mồ hôi lạnh chảy dài xuống thấm vào lưng áo, sau một hồi suy nghĩ, cậu ấy lấy hết can đảm để lặp lại lời thổ lộ của mình.

Cậu ấy đã nói một cách nghiêm túc, như thể muốn bày tỏ rõ sự chân thành của mình với cô ấy bằng cả trái tim.

Sau khi nghe lại lời thổ lộ dài dòng của cậu, nữ thần đưa tay trực tiếp nhéo cằm cậu ấy, trong giọng nói dịu dàng mang theo sự lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi đã gặp rất nhiều người đàn ông như cậu rồi, cậu cho rằng tuổi trẻ có chút cơ bắp và chiều cao thì cậu có thể theo đuổi người khác phải không? Tôi hỏi cậu, ai bảo cậu có tư cách theo đuổi tôi?”

Mồ hôi lạnh của cậu ấy lúc này đây đã tuôn ra như thác nước.

Nữ thần nói tiếp: “Cậu có nghe một số tin đồn không? Có người nói rằng bố tôi là phó chủ tịch một ngân hàng? Tôi được chuyển đến đây nhờ mối quan hệ gia đình à? Haha, các cậu có đầu óc không vậy? Nếu tung tin đồn như vậy, cậu có tin không? Việc tung tin đồn sai là vi phạm pháp luật đấy, cậu có biết không hả?”

Móng tay của nữ thần dần dần siết chặt lại, Du Đằng cảm thấy cằm mình mỏng manh như miếng đậu phụ có thể dễ bị bóp nát vậy.

“Để tôi nói cho cậu biết tình hình thực tế là như thế nào. Mẹ tôi là một bà mẹ đơn thân mở một siêu thị nhỏ ở một thị trấn nhỏ. Khi tôi còn bé, mẹ đã tiết kiệm rất nhiều tiền để lo cho việc học hành của tôi. Mỗi xu tiêu ra đều là để mua sách vở và quần áo cho tôi, tôi lớn lên dưới tình yêu thương của bà ấy, và tôi biết rằng tôi phải dựa vào chính mình trong mọi việc, đó là lý do khiến tôi mạnh mẽ hơn cậu. Rằng tại sao hầu hết phụ nữ đều bị thu hút bởi người khác? Tại sao cậu nghĩ tôi có thể yêu một người đàn ông kém cỏi hơn tôi và mức lương chỉ bằng một nửa của tôi?”

Nữ thần nói xong, hào phóng thanh toán hóa đơn và nhanh chóng rời đi, trong khi đó Du Đằng tìm một quán bar khác để uống say khướt trong thất vọng.

Ở quán bar thứ hai, cậu ấy tán tỉnh một cô bồi bàn có giọng nói ngọt ngào và gọi rất nhiều rượu từ cô ấy... rồi cuối cùng ôm cô ấy vào một khách sạn gần đó.

Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Du Đằng thấy mình không mặc gì, thận trọng quay lại nhìn thì thấy một cô gái xa lạ không trang điểm đang nằm ở bên kia giường. Cô ấy đang ngủ rất ngon lành.

Du Đằng đầu đau như búa bổ. Khi đặt tay lên trán, cậu ấy phát hiện hai ngón tay mình dính đầy son môi. Cậu ấy lúc này đã vô cùng hoang mang. Còn chưa kịp suy nghĩ, cậu ấy chợt nhớ tới đêm qua mình không hề có bất cứ biện pháp nào, sau này khả năng bị cô gái này lợi dụng rất cao, cậu ấy lập tức hối hận vô cùng.

Tất nhiên, cậu ấy không dám nói với Mạt Sậu một lời nào về tất cả những trải nghiệm này.

Cậu khẳng định có thể đoán được, Mạt Sậu sẽ lạnh lùng nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng ném cho cậu hai chữ: “Xứng đáng.”

Du Đằng đã không quay lại trong hai ngày tiếp theo.

Đêm ngày thứ ba, Mạt Sậu và Duyệt Chiêu cùng nhau trở lại con hẻm và nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi xổm trước cửa nhà của Mạt Sậu.

Khi cô gái trẻ nhìn thấy một cậu thiếu niên và một cô gái đang đi đến gần mình, thì đồng thời ánh mắt của bọn họ cũng nhìn vào khuôn mặt của cô ta, cô ta lờ mờ đoán ra rằng có lẽ họ biết Du Đằng, nên đã đứng dậy và tươi cười chào hỏi.

Duyệt Chiêu bước lên hỏi: “Cô đang tìm ai vậy?”

Cô gái trẻ mỉm cười: “Tôi đang tìm Du Đằng, nhưng anh ấy không trả lời điện thoại, nên tôi phải đến đây theo địa chỉ mà anh ấy đã nói với tôi tối qua. Chắc chắn anh ấy sống ở trong căn nhà nhỉ?”

Địa chỉ này là do Du Đằng nói cho cô ta biết đêm qua lúc cậu ấy hơi say, buột miệng nói: “Em có thể đến chỗ anh, không phải tốn tiền vào khách sạn.”

Cô ta biết Du Đằng hiện đang sống ở đâu, nhưng khi Du Đằng đưa cô ta ra khỏi quán bar, cậu ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó và nói với cô ta rằng cậu ấy có bạn cùng phòng, nên họ rẽ vào góc phố và đi bộ đến một khách sạn bên kia đường.