Chương 42

Buổi tối, Duyệt Chiêu đúng giờ đến “Lão Nguyệt Hoa” chuẩn bị đi làm. Khi công việc sắp bắt đầu, cô vẫn chưa thấy Tang Thiến đến.

Cho đến khi bà chủ nhà từ trên lầu đi xuống, nói với Duyệt Chiêu rằng Tang Thiến đã nghỉ phép hai ngày để về quê thăm họ hàng, trong hai ngày này bà đã tạm thời thuê người giúp việc.

“Mẹ của Tang Thiến bị bệnh. Cô ấy đã lập tức mua vé và quay về nhà sau khi biết tin.” Bà chủ nhà thở dài nói.

Duyệt Chiêu không khỏi lo lắng cho Tang Thiến, vì vậy trong giờ nghỉ làm cô đã gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi thăm tình hình của cô ấy thế nào. Rất lâu sau đó cô mới nhận được thư trả lời của Tang Thiến: “Khi nào trở về tôi sẽ nói cho cậu nghe."

Sáng ngày thứ ba, Tang Thiến quay lại, vừa xuống xe đã liên lạc với Duyệt Chiêu, hẹn cô buổi trưa cùng nhau ăn bún, nói với cô về chuyện xảy ra hai ngày trước.

Duyệt Chiêu nói trong điện thoại: “Sao cậu không đến chỗ tôi? Tôi có sườn heo trong tủ lạnh, tôi sẽ làm món bún sườn heo cho cậu ăn.”

Tang Thiến rất nhanh đã tìm thấy cô tại địa chỉ mà Duyệt Chiêu đưa cho. Vừa bước vào cửa, cô ấy đã nóng lòng kể cho Duyệt Chiêu biết chuyện gì đã xảy ra ở quê.

Tang Thiến cho biết mẹ cô ấy bị đột quỵ và ngất xỉu khi chơi mạt chược. Mặc dù bà ấy đã được xuất viện sau khi sơ cứu nhưng đầu óc đã không được tỉnh táo, nói chuyện cũng không được rõ ràng như trước nữa và luôn khóc lóc, trách móc Tang Thiến vì cô chưa lấy chồng.

Tang Thiến hào hứng nói: “Chẳng phải tôi đã tìm thấy một lý do rất thích hợp để từ chối buổi xem mắt sao? Người mai mối rất lo lắng và liên tục nói với mẹ tôi rằng người đàn ông đó có điều kiện rất tốt và gia đình đã chuẩn bị sẵn tiền cho anh ta cưới vợ. Chỉ cần tôi đồng ý thì mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ. Thật không ngờ, người đàn ông đó thực sự rất hài lòng với tôi! OMG, hôm đó tôi ăn mặc rất lôi thôi, chỉ tô son và vẽ lông mày. Sau đó tôi còn thờ ơ khi nói chuyện với anh ta. Điều gì đã thu hút anh ta thích tôi vậy nhỉ ?”

Tang Thiến nói nhanh đến mức Duyệt Chiêu khó có thể theo kịp nhịp điệu của cô ấy.

“Tôi thực sự rất tức giận! Mẹ tôi bị đột quỵ vì nghiện mạt chược, không chịu tập thể dục và thích ăn mấy món nhiều chất béo. Bây giờ gia đình của tôi lại nói rằng tôi đã làm mẹ lo lắng đến phát bệnh! Tôi thậm chí còn không ở gần mẹ, thì làm sao có thể khiến bà ấy tức giận được? Còn nữa, em trai của tôi, tôi thực sự đã rất mệt mỏi kể từ ngày em ấy sinh ra! Em ấy còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của tôi, nói rằng sau này em ấy không lấy được vợ là do tôi, vì tôi không kiếm được vợ cho em ấy!”

Tang Thiến nói đến đây miệng đã khô khốc, cầm ly nước uống một nửa, đặt ly xuống, cười to, đôi mắt nhòe đi bởi nước mắt. “Em ấy làm sao lại có thể nói như vậy? Thật là không biết xấu hổ!”

Duyệt Chiêu nhanh chóng lấy khăn giấy đưa cho cô.

Tang Thiến bỗng nhiên cảm thấy bất lực, khóc nói: “Sao cuộc đời của tôi lại khốn khổ như vậy? Con trai của bố mẹ thì họ luôn chiều chuộng nó! Còn tôi thì bố mẹ suốt ngày chỉ muốn bắt lỗi tôi!”

Duyệt Chiêu vội vàng an ủi cô ấy, nhưng Tang Thiến lại không nhịn được khóc lớn hơn nữa. Thấy vậy, Duyệt Chiêu không còn cách nào khác đành lấy điện thoại di động lên, bật một bản nhạc trong trẻo, êm dịu.

Khóc một lúc, Tang Thiến lấy khăn giấy lau mắt liên tục, cô ấy nghẹn ngào nói: “Nhạc này hay á, tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều.”

Duyệt Chiêu nhẹ nhàng nói: “Đừng quá buồn, suy nghĩ của họ là của họ, mạng sống của cậu là do cậu quyết định. Chỉ cần cậu không đồng ý, không ai có thể ép cậu kết hôn với người cậu không thích.”

Tang Thiến gật đầu liên tục, lau nước mắt, một giây sau lại cười: “Đúng vậy, có gì phải khóc? Dù sao bây giờ tôi cũng không sống nhờ vào bọn họ, mặc kệ họ muốn nói gì nói. Cậu nói đúng, chỉ cần sống cho thật tốt là được”

Vừa nói, chị ấy vừa quay đầu nhìn về phía nhà Duyệt Chiêu, nhanh nhẹn đổi chủ đề: “Duyệt Chiêu, nhà của cậu nhỏ như vậy, có đủ rộng cho hai người không?”

“Tôi sống một mình.” Duyệt Chiêu nhìn Tang Thiến, nói sự thật.

Tang Thiến nghi ngờ hừ một tiếng

Duyệt Chiêu giải thích: “Tôi nói với người khác rằng đang ở chung với bạn vì lí do an toàn, nhưng nói thật với cậu, tôi luôn sống một mình.”

Tang Thiến ngạc nhiên: “Ở một mình cũng tốt, tôi và bạn cùng phòng không hợp nhau, may mà tuần sau cô ấy sẽ chuyển đi, đến lúc đó tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn luôn tò mò. Một người đã học xong đại học và xinh đẹp như cậu sao lại có thể làm việc trong một tiệm ăn nhỏ?”

Duyệt Chiêu chỉ nói: “Tôi và bố mẹ cãi nhau nên quyết định dọn ra ngoài. Lúc đó giá thuê nhà ở đây rất rẻ nên tôi chọn dọn đến đây sống luôn. Tôi cũng muốn tìm một công việc tốt, nhưng tiệm ăn này lại gần nơi ở của tôi nhất, tôi không có nhiều sự lựa chọn.”

Tang Thiến tò mò hỏi: “Sao cậu lại cãi nhau với bố mẹ?”

Duyệt Chiêu khẽ cau mày: “Cũng thật là trùng hợp, bọn họ cũng muốn tôi cưới người mình không thích.”

“Thật sao?” Tang Thiến kinh ngạc. Cô ấy không ngờ lại có người cùng hoàn cảnh với mình.

Duyệt Chiêu lắc đầu: “Tôi còn chưa nói cho bọn họ biết.”

Tang Thiến nói: "Đúng vậy, nói cho bọn họ biết sẽ rất nguy hiểm. Nếu bọn họ còn kiên trì ý kiến

của mình... Này, tính ra cậu cũng khó khăn giống tôi vậy."

Duyệt Chiêu không nói nhiều.

Tang Thiến lại cầm cốc nước lên, uống một ngụm nước làm ướt cổ họng, cười hỏi: “Nhân tiện, cậu có thật sự muốn gặp mặt gia đình anh ta không?”

Duyệt Chiêu thẳng thừng nói: “Có chứ, bởi vì tôi chưa bao giờ thích ai nhiều như vậy.”

Đôi mắt Tang Thiến đã không còn nỗi buồn mà lại thắp sáng lên. Cô ấy hoàn toàn quên mất những chuyện không hay vừa rồi, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện với Duyệt Chiêu: “Thật ra tôi muốn nói cho cậu biết, bạn trai của cậu rất tài năng, thu nhập hiện tại cũng không hề nhỏ. Khả năng cao là bố mẹ anh ấy sẽ không đồng ý mối tình này. Tôi nghĩ cậu nên tự lên kế hoạch cho mình. Cậu sẽ làm gì nếu gia đình anh ta không chấp nhận cậu? Nhưng nói đến trong trường hợp xấu nhất thì cậu phải thật sự cố gắng. Để có thể tiếp tục sống tốt bằng chính nỗ lực của mình.”

Duyệt Chiêu cảm thấy lời nói của Tang Thiến rất thực tế và có lý.

“Tôi chọn làm việc ở đây vì bạn trai cũ của tôi đã được nhận vào trường đại học ở đây. Tôi đến đây bằng tàu hỏa cùng anh ta. Chúng tôi từng mơ ước có một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai. Tôi đã hy vọng rất nhiều, nhưng chúng tôi còn quá trẻ và gặp rất nhiều khó khăn không thể vượt qua.” Tang Thiến nói ra những lời này rồi cô ấy ngay lập tức liếc nhìn về phía Duyệt Chiêu. “Không ngờ anh ta lại trở nên coi thường tôi, cho rằng tôi là một cô gái làm công việc thấp kém, không xứng với anh ta.”

Duyệt Chiêu nghe được lời nhắc nhở của Tang Thiến, nhẹ nhàng mỉm cười: “Bạn trai hiện tại của tôi sẽ không bao giờ coi thường tôi.”

“Vậy thì tốt, tôi tin vào mắt nhìn của cậu.” Tang Thiến nói xong lời này, cô cười thật tươi, đột nhiên cảm thấy hơi đói

Duyệt Chiêu đứng dậy, cười nói: “Tôi đi làm bún sườn heo. Nguyên liệu đã chuẩn bị xong rồi.”

Tang Thiến vỗ bụng trêu chọc cô: “Vậy tôi sẽ không biết xấu hổ mà ngôi chờ đồ ăn nấu xong đấy nhé!”

Duyệt Chiêu nói “Không có gì” rồi đi đến một góc bếp bắt tay vào việc.

Tang Thiến không khỏi ngọt ngào nói: "Khó trách anh ta yêu cậu như vậy. Một cô gái dịu dàng, ân cần và xinh đẹp như cậu, ai lại không yêu?"