Chương 44

Nhìn thấy Mạt Sậu đi vào phòng, Vu Đằng đang nằm trên sô pha uống Coca thấp giọng lẩm bẩm: “Tối như thế này, sao không qua nhà đối diện ở luôn một đêm?”

Mạt Sậu nghe không rõ, hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”

Vu Đằng cười nói: “Không có gì, chỉ là nói nhảm thôi.”

Không lâu sau, Vu Đằng nhận được thông báo mời gọi qua video trên điện thoại, anh đặt lon coca xuống, nhìn xem đó là ai. Trên mặt anh ta lộ ra vẻ tự hào, cầm lấy điện thoại, đứng dậy khỏi ghế sofa, trở về phòng ngâm nga một giai điệu.

Mạt Sậu ở trong phòng khách, lặng lẽ nhìn căn phòng đối diện, phát hiện đèn vẫn tiếp tục sáng, dường như cô không để tâm lời nói của anh.

Anh lặng lẽ đợi một lát, sau khi đèn phòng đối diện đã tắt anh mới quay đi.

Cuối cùng, anh cũng không phải lo lắng nữa.

Mặc dù Duyệt Chiêu quyết định nói với bố mẹ rằng cô đã có bạn trai, nhưng cô vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp trong vài ngày tới.

Có lẽ đó là lỗi của chính cô, cô sợ sự cân bằng của cuộc sống hiện tại sẽ bị phá vỡ bởi ngoại lực nên cô trở nên đặc biệt thận trọng khi làm những việc này.

Trong nháy mắt nửa tháng nữa đã trôi qua, mùa xuân ấm áp thực sự đã đến. Dù đang đi trên đường, những cơn gió ấm áp cũng sẽ phả vào mặt, mang theo thoang thoảng hương hoa.

Mùa xuân ở nơi Duyệt Chiêu sống thi thoảng có chim bay về nghỉ trên mái hiên. Sự đa dạng của rau củ quả tươi ở chợ rau sẽ khiến bạn choáng ngợp, dường như tất cả cây cối rau củ đều đang nở hoa.

Vào mùa xuân, quần áo mỏng và ít nặng nề hơn giúp đôi chân của con người trở nên linh hoạt hơn, việc đi lại giữa thời tiết này trở thành một điều thật vui vẻ.

Những bạn trẻ đang say mê chụp ảnh hoa bằng điện thoại di động, vài người lớn thì dắt con đi chơi cầu lông. Những cụ già cũng đi bộ chậm rãi ngoài trời, tranh thủ tắm nắng nhiều hơn.

Duyệt Chiêu nghe theo gợi ý của Mạt Sậu và quyết định chạy bộ ngoài trời vào buổi sáng. Trán và cơ thể cô đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, điều này rất tốt cho sức khỏe.

Duyệt Chiêu luôn chú ý ăn uống đầy đủ, mỗi bữa đều có nhiều loại rau, củ và cá, thịt tươi. Cô ăn ngon và tăng cân.

Một lần, Mạt Sậu tay trong tay cùng Duyệt Chiêu đi dạo. Khi anh dừng lại dưới một cành cây được trang trí bằng những bông hoa nhỏ, anh nhìn cô một lúc rồi nói: “Thật kỳ lạ, sao em lại trở nên như vậy. Càng lớn lên càng đẹp? Đẹp hơn những bông hoa nở rộ trong mùa xuân này.”

Rõ ràng lời nói ngọt ngào của anh càng đậm đà hương xuân.

Ngày hôm nay buổi tối Duyệt Chiêu được nghỉ ngơi, không cần phải đi làm. Ban đầu cô đã đồng ý với Mạt Sậu cùng nhau ăn tối tại một nhà hàng ở trung tâm thành phố và tận hưởng làn gió đêm sau bữa tối. Nhưng thật không may, cô nhận được tin nhắn từ Mạt Sậu vào buổi chiều và phải hủy cuộc hẹn.

Duyệt Chiêu bảo Mạt Sậu đừng quên ăn tối, sau đó định làm một ít mì ống đơn giản cho mình.

Sau khi ăn xong một bát mì, Duyệt Chiêu dọn dẹp nhà cửa rồi ra ngoài đổ rác. Cô cũng đi đến cửa hàng tiện lợi mua kẹo trái cây và sô cô la đen về ăn dần.

Khi cô xách túi đồ quay lại con hẻm, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Tại sao lại có một người khác đến trước cửa nhà Du Đằng ngồi xuống đợi nữa?

Theo thời gian, trên chao đèn đã tích tụ một lớp bụi màu xám dày, độ sáng cũng có hạn, nếu không đến gần quả thật không thấy rõ được là người quen hay người lạ.

Duyệt Chiêu cau mày, không khỏi có chút lo lắng. Ai lại đến đợi Du Đằng nữa rồi?

Lần trước cô gái kia đã làm chuyện đáng xấu hổ gì đó với Du Đằng. Lần này Duyệt Chiêu lại nhìn thấy một người con gái khác đang ở đây, cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Duyệt Chiêu thở dài và bước nhanh về phía trước.

Khi cô dừng lại trên bậc thềm trước cửa nhà mình, thì Duyệt Chiêu giả vờ thản nhiên nhìn lại và liếc sang cô gái đang im lặng đang ngồi trước cửa đối diện. Cô có chút kinh ngạc khi cô ấy đã ngủ quên.

Bên cạnh cô gái là một chiếc vali kéo có in hình vẽ nguệch ngoạc hoạt hình, cảm giác dường như cô ấy vừa đến từ một nơi rất xa.

Như có thần giao cách cảm, khi Duyệt Chiêu đang nhìn sang, cô gái đột nhiên mở mắt tỉnh dậy. Cô ấy ngẩng đầu lên và vừa hay ánh mắt cô ấy chạm vào ánh mắt của Duyệt Chiêu.

Duyệt Chiêu nhìn thấy rõ ràng dung mạo của cô gái. Cô ấy là một cô gái rất mảnh khảnh.

Cô gái có vẻ hơi xấu hổ và mỉm cười lịch sự với Duyệt Chiêu.

Có lẽ là do cô gái này có nụ cười rất ngây thơ, trên má khi cười có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu. Duyệt Chiêu cũng cười, nhẹ nhàng hỏi cô ấy: “Cô đến đây tìm ai vậy?”

Cô gái nghe xong liền đứng dậy, định nói: “Tôi đang tìm bạn trai.” Nhưng cô ấy tạm thời rút lại lời nói và đổi thành: “Tôi là đang tìm một người mà tôi biết. Tôi biết anh ấy sống ở đây.”

Duyệt Chiêu hơi ngạc nhiên, nhưng trực giác mạnh mẽ mách bảo cô rằng đây vẫn là một cô gái đến gặp Du Đằng .

Dưới ánh mắt của Duyệt Chiêu, cô ấy cảm thấy có chút xấu hổ và không muốn hành vi của mình có vẻ quá đột ngột và đáng ngờ nên giải thích: “Tôi có việc gấp cần bàn với anh ấy mà chưa kịp nói. Vậy nên…”

Sự thật là cô gái này đến đây để tấn công bạn trai của cô ấy, nên đương nhiên sẽ không liên lạc trước với ai.

Chuyện khẩn cấp? Duyệt Chiêu do dự hỏi cô ấy: “Cô cũng đến tìm anh ta để đòi trả lại tiền à?"

Trời cũng đã khuya, một cô gái xách vali kéo tới đây ngồi đợi. Có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị tinh thần ở đây một thời gian, chứng tỏ chuyện này thực sự khẩn cấp. Có lẽ không dễ dàng giải quết ngay ngay được... Mọi dấu hiệu đều khiến Duyệt Chiêu đoán đến một khả năng, tật xấu cũ của Du Đằng lại gây ra phiền phức và anh ta có mối quan hệ không rõ ràng với cô gái trước mặt nên cô ấy cũng đến chờ gặp anh ta.

Cô gái nghe Duyệt Chiêu nói như vậy, sửng sốt trong chốc lát và đột nhiên trong người có một dự cảm chẳng lành.

Một lúc sau, cô ấy lo lắng nói: “Ừ, đúng rồi... Có cô gái nào khác đến đây để yêu cầu Du Đằng trả lại tiền lúc trước không?”

Nghe được tên Du Đằng từ miệng cô ấy, Duyệt Chiêu cảm thấy bản thân đoán đúng, không muốn nói dối nên gật đầu.

Cô gái sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, hơi cúi đầu, mím môi. Rồi cô ấy dùng ngón tay thon dài nắm chặt chiếc vali kéo, sau đó cẩn thận hỏi: “Là một cô tương tự, trạc tuổi tôi à?”

Duyệt Chiêu nói: “Đúng vậy.”

Cô không cần phải che đậy sự thật về một người đàn ông có tính cách cẩu thả như Du Đằng .

Lời khẳng định của Duyệt Chiêu dường như giáng cho cô gái một đòn nặng nề. Đầu cô ấy cúi thấp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt đất và rồi lên tiếng hỏi: “Du Đằng, anh ấy thường trở về nhà khi nào.”

Duyệt Chiêu nhìn bộ dạng thất thần của cô ấy, cô không đành lòng để cô ấy tiếp tục ngồi đợi ở cửa. Cho nên cô ôn nhu nói với cô ấy: “Anh ta có biết chuyện hôm nay cô tới đây không? Nếu anh ta biết, chắc chắn anh ta sẽ không trở về. Giống như lần trước anh ta trốn đi biệt tích hai ngày, nên tôi khuyên cô nên quay về nhà trước và đợi cho đến khi cô có thể liên lạc với anh ta qua điện thoại của mình. Tôi cũng nghĩ rằng anh ta sẽ không tắt máy mãi đâu.”

Cô gái nọ ngơ ngác nghe một lúc, rồi cô ấy run rẩy nói: “Tôi biết rồi.” Cô ấy quay đầu đi, dùng ngón tay nắm thật chặt chiếc vali rồi dùng hết sức kéo ra ngoài.

Chiếc vali kéo liên tục phát ra âm thanh trầm trầm trên sàn gạch. Một lúc sau, âm thanh đó xa dần, Duyệt Chiêu không còn nhìn thấy bóng dáng của cô gái đó nữa.