Chương 47

Mạt Sậu và Du Đằng cãi nhau to như vậy, không sống chung được với nhau nữa rồi. Tuy rằng Duyệt Chiêu rất muốn Du Đằng có thể chuyển đi, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng Du Đằng sẽ không chịu thua thiệt một cách dễ dàng như vậy.

Duyệt Chiêu thật sự lo lắng cho Mạt Sậu, vì vậy khuyên anh chuyển sang chỗ khác.

Mạt Sậu hỏi lại: “Tại sao anh phải chuyển đi?”

Duyệt Chiêu kiên nhẫn giải thích: “Anh đừng so đo với cái loại tiểu nhân đó, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”

Không phải làm chuyện này trở lên rắc rối, mà là không cần phải, rất nhiều chuyện chỉ cần nhịn một chút là được.

Mạt Sậu nhìn cô, khóe mắt Duyệt Chiêu còn lưu lại chút nước, lạnh lùng nói: “Nhưng hắn ta đã làm tổn thương em.”

Duyệt Chiêu tranh thủ thời gian nói: “Không có việc gì, em chỉ là bị ngã, đầu chỉ bị đập nhẹ lên sàn nhà, không có gì đáng ngại. Hiện tại quan trọng là… chúng ta đừng có xung đột gì với hắn ta, có được không?”

Cô luôn dùng giọng điệu dụ dỗ để nói chuyện với anh, chỉ sợ anh bỗng nhiên cố chấp không chịu nghe theo cô.

Mạt Sậu kéo cô lại gần, cẩn thận kiểm tra xem đầu cô có bị sưng hay chảy máu không, may mắn là cô không sao.

Anh dùng tay nhẹ nhàng xoa trán cô.

Được một lúc thì Mạt Sậu rút tay lại, nói: “Nếu anh chuyển ra ngoài ở, còn em thì sao? Chỉ cần em còn ở lại nơi này, thì anh sẽ không yên tâm.”

Duyệt Chiêu cảm thấy lời này có lý, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho đúng.

Nhà cô thuê trong thời gian ngắn, nên nếu muốn đổi chỗ khác cũng không phải không được, cũng chỉ mất chút tiền cọc, chẳng qua là đột nhiên tìm chỗ ở khác cũng không dễ dàng.

Nhìn thấy sự bối rối trong mắt Duyệt Chiêu, Mạt Sậu nói: “Vẫn nên bảo cậu ta chuyển ra thôi.”

Duyệt Chiêu nghe anh nói như vậy, trong nội tâm rất lo lắng, lập tức bày tỏ thái độ: “Anh đừng động tay động chân với cậu ta, cũng đừng đi gây sự với cậu ta, cùng lắm thì anh chuyển đi, em cũng không ở lại nơi này, chúng ta cách thật xa khỏi cậu ta, được không?”

Mạt Sậu nhíu mày hỏi cô: “Em đang sợ điều gì? Cũng không phải chúng ta làm sai.”

Duyệt Chiêu nói: “Đúng là như vậy, nhưng em nghĩ là chúng ta không nên lãng phí thời gian vì một người như vậy. Đương nhiên là em rất sợ hắn ta làm anh bị thương, hoặc anh trả thù hắn ta, nếu làm như vậy anh sẽ phải chịu trách nhiệm đấy, hiểu không? Có đôi khi con người hành động theo cảm xúc nhất thời, chỉ vì không kiềm chế được, mà phải trả một cái giá rất lớn đó, khi tỉnh táo lại thì hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Anh suy nghĩ một chút đi, hầu hết mọi người đều như vậy không phải sao?”

Sự lạnh lùng trong mắt Mạt Sậu dần biến mất bởi những lời an ủi của cô, anh im lặng một lúc, thừa nhận những lời cô nói không sai.

Đêm đó Du Đằng không về, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta đã bỏ cuộc, đúng như Duyệt Chiêu đã đoán, giữa trưa hôm sau Mạt Sậu nhận được điện thoại của chủ nhà.

Chủ nhà là một người đàn ông trung niên, giọng nói trước giờ đều rất nhẹ nhàng, nhưng lần này giọng nói có vẻ rất gấp gáp.

“Tiểu Mạc, Tiểu Du ở cùng cùng với cháu, mới sáng sớm đã đến tìm chú nói chuyện rồi. Chú nhìn thấy trên mặt của nó có vết thương, là cháu đánh à? Tại sao bọn cháu lại đánh nhau? Bởi vì Tiểu Du đang kích động, nói chuyện rất nhanh, chú nghe cả buổi cũng nghe không hiểu cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, cảm giác giống như hai đứa có mâu thuẫn gì đó rất căng thẳng, đến bây giờ chú vẫn còn đang lo lắng cho hai đứa đó. Hai đứa cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Tiểu Du nói là cháu đánh nó trước, nó không sai, nó sẽ không chuyển đi. Tiểu Du nói nó cho cháu thời gian tối đa là hai ngày, hai ngày sau nó sẽ quay lại…”

Chủ nhà sợ nhất là người thuê xảy ra mâu thuẫn với nhau, nếu như xảy ra chuyện lớn, về sau kể cả khi đã để giá thấp cũng không có ai thuê. Bởi vậy, chủ nhà đã gọi điện cho Mạt Sậu, muốn mau chóng giải quyết mâu thuẫn.

Mạt Sậu sau khi nghe xong, giơ tay chống lên trán, nói: "Cháu xin lỗi. Cháu đúng là không còn cách nào thuê nhà chung cùng cậu ta nữa, cháu sẽ nhanh chóng chuyển ra ngoài."

Kết thúc cuộc điện thoại, Mạt Sậu cầm ly nước khoáng, uống hai ngụm, sau đó yên tĩnh suy nghĩ: Phải chuyển đi nơi nào đây?

Mạt Sậu xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều quay về phòng đóng gói đồ đạc.

Duyệt Chiêu ở phòng đối diện nghe được tiếng động, đi ra nhìn, vừa vặn cửa đang mở, cô trực tiếp đi vào phòng.

Nhìn thấy Duyệt Chiêu đang đi tới, Mạt Sậu đang sắp xếp lại sách vở đột nhiên xoay người, nói cho cô biết: ‘Đừng lo lắng, mấy ngày này anh ở nhà của một người đồng nghiệp. Tính cách người này cũng không không tệ, phòng trọ còn rất gần công ty, diện tích cũng tương đối lớn.”

Duyệt Chiêu nghe vậy, yên tâm hơn không ít, xoay người giúp anh sắp xếp đồ đang bừa bộn trên sàn nhà.

Ánh mắt Mạt Sậu nhìn cô, yên lặng sau hỏi: "Em thì sao? Anh thực sự không thể để em một mình ở chỗ này được."

Duyệt Chiêu cười cười, trả lời cho anh biết: “Nếu như em đã hứa, thì nhất định nói được sẽ làm được. Sáng nay, em đã gọi điện cho Tang Thiến, người thuê phòng chung với cô ấy đã dọn đi rồi, em hỏi cô ấy có thể cho em thuê cùng được không, cô ấy bảo rất vui nếu em ở cùng cô ấy.”

Mạt Sậu hỏi kỹ càng: “Nhà trọ đó ở đâu?”

Duyệt Chiêu nói: “Nó nằm ở khu phố đằng sau "Lão Nguyệt Hoa". Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Mạt Sậu hỏi tiếp: “Vậy em tính lúc nào thì chuyển đi?”

Duyệt Chiêu chần chừ một chút rồi nói: “Ngày mai, hôm nay chỉ đơn giản sắp xếp một chút, dù sao em cũng không có vật gì quan trọng để ở đây, chắc thu dọn cũng sẽ nhanh thôi.”

Mạt Sậu thả xấp tài liệu xuống, đi đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng, thủ thỉ bên tai nói: “Xin lỗi em!”

Duyệt Chiêu dụi đầu vào vai anh, hai tay ôm eo anh, ôn nhu trả lời: “Tại sao phải xin lỗi? Cũng không phải là do anh mà.”

“Buổi sáng hôm nay, sau khi tỉnh ngủ, anh đã ngồi suy nghĩ lại, anh đánh cậu ta có phải là đã quá kích động rồi không.” Mạt Sậu nói bằng giọng trầm thấp và dịu dàng: “Nhưng nếu cho anh một cơ hội làm lại, anh vẫn sẽ đánh cậu ta. Nói thật, anh đã nhịn cậu ta rất nhiều lần rồi, trong nội tâm đã sinh ra chán ghét, chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng không phải là một tai nạn.”

Duyệt Chiêu ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: "Em cũng rất ghét cậu ta. Hiện tại thì tốt rồi, chúng ta sẽ không cần nhìn thấy cậu ta."

Mạt Sậu cúi đầu hôn lên mái tóc cô, không quên dặn dò cô: “Ngày mai để anh giúp em dọn nhà, đừng dọn một mình không lại mệt, có biết không?”

Duyệt Chiêu gật đầu, tỏ vẻ sẽ nghe lời.

Ban đêm, Duyệt Chiêu nằm một mình trên giường, yên lặng nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, vậy mà trong lòng sinh ra cảm giác không nỡ rời đi.

Lần đầu tiên, cô rời nhà ra ngoài sống tự lập, dù lạnh và ẩm ướt, nhưng căn phòng này cũng là do cô chăm sóc cẩn thận, là nơi tạo cho cô cảm giác an toàn trong mấy ngày này.

Bỗng nhiên phải chuyển đi, thật ra cô có chút không nỡ.

Không ngờ tới chỉ qua một ngày, cuộc sống của cô đã thay đổi nhiều như vậy, cô bắt đầu hiểu ý nghĩa của câu “Nhân sinh như mộng.”

Duyệt Chiêu không thể ngủ được, dứt khoát không ngủ nữa, đi ra ngoài phòng khách ngắm nhìn chậu hoa ngoài cửa sổ. Cô đang trồng hoa Thủy Tiên Vàng, hoa Xuân Lan cùng cây Thiết Tuyết Liên mà Mạt Sậu tặng cô.

Cô muốn mang hết tất cả sang bên phòng mới.

Sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt Duyệt Chiêu nhìn về hướng phòng đối diện, thật yên tĩnh, không có một bóng người. Trong đầu của cô hiện lên từng khung cảnh mỗi lần Mạt Sậu đi ra ngoài, tâm trạng của cô đều trở nên vui vẻ.

Thích một người ở gần mình, cho dù là đi ra ngoài hoặc trở về, cô đều có thể nhìn thấy.

Có lẽ đây chính là lý do Duyệt Chiêu vẫn còn lưu luyến chỗ này: Nơi đây là nơi mà cô gặp được anh, nói chuyện và trở thành người yêu của anh, cùng nhau trải qua bao nhiêu kỷ niệm vui và buồn.

Duyệt Chiêu tự nhủ trong lòng rằng mối tình đầu của cô đã xuất hiện trong một con hẻm nhỏ.

Trái tim của cô dần dần tràn ngập ngọt ngào, nỗi lo âu, cô đơn vừa rồi cũng đã tan biến.

Dù cho là cô bất đắc dĩ mới phải chuyển đi, nhưng cô vốn không có ý định ở lại lâu dài, bây giờ chỉ là chuyển đi sớm hơn dự định mà thôi. Huống chi, cô chỉ cần Mạt Sậu ở bên cạnh, như vậy đối với cô là đủ rồi.