Chương 48

Lúc bình minh, Duyệt Chiêu ăn xong bữa sáng, sắp xếp một chút phòng ngủ, đảm bảo căn phòng còn sạch sẽ hơn lúc cô chuyển vào, cô hài lòng dừng lại nhìn từng món đồ và thiết bị có trong phòng.

Món đồ duy nhất thuộc về cô là chiếc vali mà cô mang đến, một cây đàn Ukulele và vài chậu hoa nhỏ, không khỏi cảm khái rằng có ít đồ dùng cũng có chút lợi ích, càng có nhiều đồ lại càng trở nên vướng víu.

Chưa đến mười giờ, Mạt Sậu đã gõ cửa phòng cô, anh cùng Duyệt Chiêu đi đến chỗ Tang Thiến.

Phòng trọ của Tang Thiến diện tích cũng không lớn, có một phòng khách nhỏ, hai phòng ngủ cùng một phòng vệ sinh. Người bạn thuê cùng trước kia ngủ trong phòng ngủ lớn, còn cô ấy ngủ trong phòng ngủ nhỏ, sau khi người đó chuyển đi, cô ấy cũng lười chuyển đồ, vẫn như trước ngủ ở phòng ngủ nhỏ, vì vậy Duyệt Chiêu sẽ ngủ trong phòng ngủ lớn.

Tang Thiến nhiệt tình hoan nghênh Duyệt Chiêu chuyển vào ở cùng và luôn miệng khen Mạt Sậu đẹp trai. Tang Thiến lặp lại đến lần thứ bảy, thứ tám “Trời ạ, sao anh có thể vừa cao vừa đẹp trai như vậy được.”

Anh vẫn trả lời lịch sự: “Tôi không dám nhận lời khen đó đâu.”

“Cậu đừng khen anh ấy nhiều như vậy, anh ấy sẽ kiêu ngạo đó.” Duyệt Chiêu mỉm cười ngắt lời Tang Thiến. “Cậu phải biết rằng anh ấy vốn đã tự đánh giá cao bản thân mình rồi.”

Mạt Sậu nghe vậy hơi bối rối nhìn thoáng qua bạn gái mình.

Duyệt Chiêu không chú ý tới, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô không mang theo nhiều đồ, nên rất nhanh đã chuyển xong hết đồ vào phòng.

Mạt Sậu tốt bụng giúp bọn cô kiểm tra chốt cửa sổ, bình nóng lạnh, xác định không có vấn đề gì mới chào tạm biệt cô.

Tang Thiến kỳ quái hỏi: “Tại sao anh ấy vội vã đi về như vậy? Ở lại ăn bữa cơm trưa không được sao, để tôi nấu mì cho.”

“Cảm ơn, nhưng tôi phải về công ty rồi.” Mạt Sậu nói xong buông tay Duyệt Chiêu, nói với cô. “Anh sẽ ăn sau khi về đến công ty.”

Tang Thiến vội vàng nói: “Mang hai cái bánh bao nhân sợi củ cải mà ăn khi đi đường. Bánh bao này tôi mới mua buổi sáng đó, mùi vị cũng không tệ, nhưng có chút nguội, nhưng vẫn tốt hơn là để bụng đói đi đường.”

Tang Thiến xoay người đi lấy bánh bao.

Duyệt Chiêu thay Mạt Sậu nói một tiếng cám ơn, rồi nói với anh: “Cho anh mang theo ăn liền mang theo ăn, đừng nghĩ đến cách xa người khác như vậy.”

Mạt Sậu đột nhiên cúi đầu hỏi nàng: “Anh tự đánh giá cao bản thân?”

Duyệt Chiêu cười hỏi lại: “Không phải sao?”

Mạt Sậu nói: “Anh đoán chắc hẳn hình ảnh anh trong mắt em chính là người hoàn hảo nhất.”

Duyệt Chiêu đánh nhẹ vào người anh, cười nói: “Anh đừng nói xạo như vậy, cẩn thận bị Tang Thiến nghe được, cô ấy lại bảo anh là tự luyến đó.”

Mạt Sậu mỉm cười, không nói gì nữa. Nhìn thấy Duyệt Chiêu lo lắng cho mình, anh chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu. Thừa dịp không ai chú ý, anh cúi xuống hôn lên môi cô.

Duyệt Chiêu định hôn trả, nhưng nghe thấy giọng của Tang Thiến, đành bỏ cuộc và làm vẻ mặt thành thật như không có gì xảy ra.

Mạt Sậu đi rồi, Tang Thiến nấu hai gói mì ăn liền, cô và Tang Thiến mỗi người một bát.

Tang Thiến cười nói: “Bạn trai cậu nhìn rất trưởng thành, nếu không nhìn kỹ, thì không ai biết là cậu ta kém cậu 2 tuổi đâu.”

Duyệt Chiêu nghe Tang Thiến khen Mạt Sậu “Trưởng thành”, trong nội tâm kiêu ngạo một chút.

Kỳ thật cô đã chú ý tới, Mạt Sậu nói rất ít khi gặp Tang Thiến, anh chỉ yên lặng giúp các cô dọn dẹp phòng, không tham gia vào bất kỳ cuộc nói chuyện nào giữa cô và Tang Thiến, cũng không dám thân mật khi có mặt của Tang Thiến, biểu hiện rất quy củ, có thể nói là tương đối trưởng thành.

Duyệt Chiêu không biết Mạt Sậu có phải cố gắng kìm nén hay không, nhưng đúng là đã gây được ấn tượng tốt với Tang Thiến.

“Quạng trọng là rất đẹp trai! Trời ạ, sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy? Khi đứng đối diện với anh ấy, tôi có chút choáng váng rồi.” Tang Thiến kêu lên, đồng thời nhắc nhở Duyệt Chiêu. “Cậu phải coi chừng anh ấy thật kỹ vào, một chàng trai như vậy ở bên ngoài rất được các chị gái thích đấy. Đúng rồi, trong công ty của anh ấy có thân thiết với người phụ nữ nào không?”

“Công ty anh ấy hình như có hai nữ nhân viên, một người đã kết hôn và có em bé rồi, một người khác làm tài vụ, bình thường cũng không nói chuyện với anh ấy.” Duyệt Chiêu dừng đũa, nói: “Kỳ thật chuyện này tôi cũng đã từng suy nghĩ, nhưng tôi rất tin tưởng anh ấy.”

Tang Thiến hỏi thêm vài câu về Mạt Sậu, rồi lại phàn nàn về bạn cùng phòng trước hết tận mười phút, mới nói ra điều trong lòng với Duyệt Chiêu: “Nghe cậu nói muốn chuyển đến, tôi rất là vui. Cậu cũng không phải không biết, tôi ở một mình cô đơn lạnh lẽo như thế nào, tôi là một người ưu thích trò chuyện, bạn cùng phòng trước dù có nhiều khuyết điểm hơn nữa, nhưng vẫn luôn cùng tôi trò chuyện hàng ngày. Mấy ngày nay, vào ban đêm tôi như trở thành một người điên, đối diện với bức tường mà nói chuyện một mình.”

Duyệt Chiêu thực sự cảm thấy tính cách của Tang Thiến rất tốt, trong nội tâm quyết định về sau dù có có nói nhiều như thế nào, cô vẫn kiên nhẫn lắng nghe hết.

Sau khi bọn cô ăn xong mì, sau đó cùng nhau dọn dẹp phòng khách một chút.

Tang Thiến dẫn Duyệt Chiêu đi xem phòng ngủ của mình. Gian phòng của cô ấy khá nhỏ, trong tủ và trên mặt bàn bày rất nhiều đồ linh tinh, trên giường đặt rất nhiều gấu bông đắt tiền.

Tang Thiến nói: “Tôi rất thích mua những con gấu bông đáng yêu, có lẽ vì tôi thiếu cảm giác an toàn, chỉ khi nào trong phòng để nhiều gấu bông thì mới vui vẻ được.”

Duyệt Chiêu quan tâm hỏi: “Nếu như có một ngày cậu dọn đi nơi khác, những con gấu bông này cũng mang theo hết sao?”

Tang Thiến nói: “Phải xem tình hình như thế nào đã, không thể mang theo hết được, chỉ mang theo những con thích nhất thôi, những con khác có thể ném đi, đến chỗ mới mua tiếp con khác là được.”

Tang Thiến nói đến đây, thở một hơi dài, nói: “Đôi khi con người phải có một ngôi nhà của riêng mình, thì mới có được cảm giác an toàn, thoát khỏi cảnh phải sống lang thang không nhà, vô định này.”

Duyệt Chiêu gật đầu hiểu câu mà cô ấy nói.

Tang Thiến vỗ vỗ chỗ bên cạnh trên giường, bảo cô ngồi xuống.

Duyệt Chiêu cho rằng ngồi trên đầu giường của người khác rất bất lịch sự, nhẹ nhàng từ chối, nhưng Tang Thiến nhổm người kéo cô ngồi xuống, còn nói: “Yên tâm đi, người của cậu rất thơm, còn thơm hơn chăn mền của tôi nữa.”

Duyệt Chiêu nhớ lại sáng nay sau khi tỉnh ngủ, cô đã xịt một chút nước hoa ở phần cổ tay.

Tang Thiến hỏi Duyệt Chiêu: “Cậu dự định làm ở Lão Nguyệt Hoa bao lâu nữa?”

Duyệt Chiêu nói: “Tôi nghĩ chắc sẽ làm thêm một tháng nữa rồi nghỉ.”

“Thật là trùng hợp? Tôi cũng nghĩ như vậy, nói không chừng hai chúng ta có duyên phận với nhau đó.” Tang Thiến cười không ngừng; “Tôi đã làm ở Lão Nguyệt Hoa tám tháng rồi, hiện tại muốn đi làm công việc khác, gia tăng một chút thú vị cho cuộc sống của bản thân.”

Tang Thiến hỏi: “Sau khi nghỉ làm, cậu dự định làm gì tiếp theo?”

Duyệt Chiêu nói: “Tôi nghĩ sẽ chuẩn bị sơ yếu lý lịch, muốn thử làm nhân viên bán hàng một thời gian.”

Đây cũng là công việc mà ba của Duyệt Chiêu đã làm lúc còn trẻ, hơn nữa ông ấy luôn nhấn mạnh: “Người làm kinh doanh phải có khả năng bán hàng và phải luyện tập khả năng này rất nhiều lần”, Duyệt Chiêu hiểu rằng năng lực bán hàng rất quan trọng.

“Đúng rồi, cậu là sinh viên, nhất định có thể làm được sơ yếu lý lịch.” Tang Thiến có tính cách lạc quan, khi nhắc đến vấn đề chênh lệch bằng cấp cũng không tự ti chút nào, “Tôi thì khác, thông báo tuyển dụng toàn từ một người chị trong nhóm tìm giúp, mọi người giúp nhau, ai thấy công việc thích hợp thì liên hệ, cơ bản đều là những việc như phục vụ quán ăn, v.v…. Chỉ có thể chậm rãi sống qua ngày.”

Duyệt Chiêu yên lặng, lắng nghe Tang Thiến nói, kinh ngạc khi biết Tang Thiến đã từng làm mười công việc khác, có thể nói rằng cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm xã hội.

Duyệt Chiêu không khỏi nghĩ đến, nếu xuất phát điểm của Tang Thiến và cô giống nhau, đều được giáo dục như nhau, không phải lo về vật chất, thì hiện tại cô sẽ ra sao?

Duyệt Chiêu không thể tự tin nói rằng cô nhất định sẽ mạnh mẽ hơn Tang Thiến.

Tang Thiến nói một hồi lâu mới dừng lại, nhìn đồng hồ, nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, hôm nay dọn nhà đã mệt rồi, không nghỉ ngơi thật tốt, thì buổi tối không thể đi làm được đâu. Đừng lo lắng về cơm tối, tôi sẽ đi mua cơm ngoài, gần đây có cửa tiệm bán cơm theo suất rất là ngon, chắc chắn cậu sẽ thích.”

Duyệt Chiêu trở về phòng mình nằm ngủ, lấy điện thoại nhắn tin cho Mạt Sậu.

Nửa phút sau, Mạt Sậu trả lời: “Đừng suy nghĩ gì nữa, hiện tại hãy ngủ một giấc thật ngon.”

Duyệt Chiêu thật sự rất mệt mỏi, bỏ điện thoại xuống, nhắm mắt lại.