Chương 5

Duyệt Chiêu đi vào nhà, ngồi trên ghế trong phòng khách ăn hết kẹo táo, sau đó đi tới nhà bếp ném que tre vào thùng rác. Cô đứng trước cửa sổ, nhìn sang phía cửa sổ đối diện, phía sau tấm kính mờ phản chiếu những tia sáng ấm áp từ bóng đèn, chúng đang tỏa sáng như tia nắng mặt trời. Cô đoán hình như anh vẫn chưa ngủ.

Duyệt Chiêu lại ngồi xuống ghế, cởϊ áσ khoác ra, nhìn thấy sau lưng áo khoác có một vết bẩn lớn màu xám. Cô không biết đó là gì, đưa gần đến mũi và ngửi thử thì có mùi sơn thoang thoảng, cô cảm thấy khá khó chịu nên liền mang vào phòng tắm nhẹ nhàng chà sạch bằng vải lụa và nước ấm, nhưng vết sơn này rất khó để tẩy chúng.

Lần này cô dọn ra khỏi nhà quá vội vàng, chỉ mang theo một số quần áo và đồ dùng vệ sinh cần thiết. Hầu hết quần áo cô mặc vào mùa đông vẫn còn treo giữ trong tủ.

Chiếc áo khoác bông này được một dì bảo mẫu tặng cho cô từ nhiều năm trước. Nó được một người họ hàng ở quê dì ấy may hoàn toàn bằng thủ công. Vì được làm bằng lụa dâu tằm 100% nên chiếc áo rất dày và mềm để mặc trong thời tiết lạnh.

Duyệt Chiêu đã mặc chiếc áo này rất nhiều năm rồi, bây giờ nó đã mỏng đi rất nhiều, tác dụng chống lạnh cũng không còn tốt như trước, may là nó nhẹ, dễ gấp nên cô mới mang theo.

Cô không ngờ thời tiết lại lạnh đến thế. Nếu biết trước, cô đã không do dự mà mang thêm hai chiếc áo khoác cashmere* bên mình.

*Áo khoác cashmere: là áo khoác được làm từ lông của Dê cashmere.

Duyệt Chiêu nhìn vết bẩn không thể lau sạch ở sau lưng áo khoác, lặng lẽ thở dài, thầm nghĩ, hay cứ mặc kệ nó đi, dù gì cô cũng chỉ còn có mỗi chiếc áo khoác này.

Cô mệt đến mức đặt bộ quần áo bông xuống sau đó lên thẳng giường đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi Duyệt Chiêu tỉnh dậy, cô cảm thấy nhiệt độ có lẽ lại giảm xuống. Quả nhiên, khi cô bước tới cửa sổ, khung cảnh bên ngoài hiện giờ đã phủ đầy tuyết trắng xóa.

Trời rất lạnh.

Khi Duyệt Chiêu nấu mì cho bữa sáng, cô tự nhắc nhở mình rằng hôm nay cô phải đi chợ mua rau và thịt, còn phải đến cửa hàng tiện lợi mua sữa và trái cây nữa.

Duyệt Chiêu ăn mì với mù tạt ngâm, sau đó mới phát hiện sáng nay hình như quá yên tĩnh, nghĩ đi nghĩ lại, cô mới phát hiện mình chưa hề nghe thấy tiếng “rầm” quen thuộc.

Cô lại bước đến bên cửa sổ và nhìn sang phía đối diện, phía sau cửa sổ kính mờ là một cảnh tĩnh lặng, trên thành cửa sổ đã phủ một lớp tuyết mỏng.

Đúng rồi, hôm nay là thứ bảy, có lẽ anh ấy không cần phải đi làm.

Duyệt Chiêu không khỏi mỉm cười khi nhớ lại chuyện đôi giày của mình rơi xuống đất.

Một số điều sẽ diễn ra trong thầm lặng mà không ai có thể phát hiện, nhưng một ngày nào đó, bạn sẽ phát hiện ra chúng dù chỉ là vô tình.

Duyệt Chiêu chờ tuyết ngừng rơi, sau đó liền ra ngoài đi đến chợ gần đó. Cô mua một ít rau củ và thịt lợn, rồi sau đó đến cửa hàng tiện lợi để mua bánh mì, sữa và trái cây.

Vừa quay lại con hẻm, cô tình cờ nhìn thấy Mạt Sậu đang đi ra khỏi quán ăn sáng ở góc đường, mang theo một túi bánh bao chiên.

Duyệt Chiêu hơi ngạc nhiên khi hôm nay anh thay một chiếc áo khoác dài màu nâu, trông rất mềm mại và bồng bềnh.

Lúc này, cô chợt nghĩ đến một câu hỏi: Cậu ấy có bao nhiêu chiếc áo khoác mùa đông vậy?

Mạt Sậu nhìn thấy cô, sau đó thản nhiên đi tới chào cô.

Duyệt Chiêu cười nói: “Chào buổi sáng.”

Khi Mạt Sậu nhìn thấy những chiếc túi lớn nhỏ mà cô đang mang, rõ ràng là cô vừa đi mua về, anh chậm rãi nói: “Cô khá chăm chỉ nhỉ? Mới sáng sớm mà đã đi mua đồ rồi.”

Duyệt Chiêu không dám nhận lời khen, vội giải thích: “Rau thịt không còn nữa, tủ lạnh gần như trống rỗng, nếu không đi thì không thể sống nữa mất.”

Mạt Sậu nhớ lại việc ăn bánh mì cô làm sáng hôm qua một cách trầm tư.

Lúc họ lần lượt đi về, Duyệt Chiêu hỏi anh: “Hôm nay anh được nghỉ à?”

Mạt Sậu gật đầu nói: “ Ừ.”

“Hèn gì anh có thể ngủ nướng.” Duyệt Chiêu vừa nói vừa liếc nhìn chiếc áo lông màu xám nhạt, chỉ nhìn thôi cũng biết nó thoải mái và mềm mại như thế nào, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy ghen tị.

Mạt Sậu đi ở phía trước nói: “Tôi còn muốn ngủ thêm một lát, nhưng vì đói bụng nên tỉnh dậy."

Giọng anh vẫn còn ngái ngủ nên Duyệt Chiêu nói: “Vậy ăn sáng xong anh có thể tiếp tục đi ngủ, dù sao cũng là ngày nghỉ.”

Mạt Sậu mơ hồ trả lời: “Ừm.”

Duyệt Chiêu đi tới cửa, bước lên bậc thang, đặt túi lớn nhỏ xuống rồi lấy chìa khóa từ trong túi ra.

Mạt Sậu đang xách túi bánh bao đột nhiên nhắc nhở cô: “Cô chưa thay quần áo.”

Nghe được vấn đề tế nhị này, Duyệt Chiêu âm thầm cảm thấy xấu hổ trong lòng, chỉ nói: “Không thay được, bây giờ chỉ có chiếc áo khoác này, nếu giặt thì phải đợi cho đến khi nó khô hẳn rồi tôi mới có thể mặc nó. Đến lúc đó chắc tôi chết cóng mất.”

Ngón tay cầm chìa khóa của cô hơi khựng lại, cô chợt nhận ra mình có chút sa sút, cô lại thể hiện sự bất lực này với một người không thân thiết như thể họ sẽ quan tâm cô vậy.

Cô không muốn quay lại nhìn anh nữa, định mở cửa đi vào nhà, bước vào nơi khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Không ngờ anh lại nói: “Cô không có chiếc áo khoác nào khác à? Chuyện đơn giản thôi, tôi sẽ cho cô mượn một cái.”

Duyệt Chiêu nghi ngờ mình nghe nhầm, lập tức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Mạt Sậu, không thể tin nổi hỏi: “Anh muốn cho tôi mượn quần áo à?”

Ánh sáng phản chiếu từ đôi mắt của Mạt Sậu còn chói hơn cả tuyết trên mái hiên lúc sáng sớm, anh từ trong túi giấy lấy ra một chiếc bánh bao chiên, cho vào miệng, chậm rãi ăn một miếng, thản nhiên nói: “Dù sao thì tôi cũng có rất nhiều quần áo.”

Duyệt Chiêu nói: “Nhưng nó có chút không thích hợp cho lắm!”

Mạt Sậu nói: “Không sao đâu. Mặc quần áo rộng rãi vào mùa đông cũng không có vấn đề gì đâu.”

Duyệt Chiêu nói: “Không, ý tôi là, anh cho tôi mượn quần áo có chút không thích hợp với mối quan hệ hiện tại của cả hai.”

Mạt Sậu nói: “Có cái gì không thích hợp? Chỉ là một bộ quần áo, không khác gì cho mượn máy sưởi hay chăn.”

Sau khi được anh nhắc nhở, Duyệt Chiêu mới nhận ra mình đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ anh. Hiện tại, anh vẫn hào phóng giúp đỡ cho cô và dường như vẫn sẽ tiếp tục nhiều lần nữa, thậm chí còn đến mức cho anh dùng chung quần áo.

Duyệt Chiêu không khỏi có chút xấu hổ.

Sau khi Mạt Sậu ăn xong bánh bao, thấy cô còn đang do dự, anh nói: “Ai cũng có lúc thiếu thốn, nên không có gì phải xấu hổ cả.”

Không cho cô cơ hội từ chối, anh quay người đi về phòng: “Tôi sẽ tìm cho cô một cái.”

“Chờ một chút.” Duyệt Chiêu vội vàng gọi anh, khi anh quay lại, cô lại xác nhận: “Thật sự không phiền phức sao?”

Mạt Sậu nói: “Không có gì phiền phức cả.”

Duyệt Chiêu ngừng nói.

Mạt Sậu hỏi: “Tôi đi tìm cho cô một cái, cô thích màu gì?”

Có thể mượn áo để tránh lạnh là quá tốt rồi, Duyệt Chiêu sao có thể ngu ngốc đến nỗi đi chọn lựa? Cô vội vàng nói: “Màu nào cũng được. Lấy cho đại cho tôi một cái áo cũ là được rồi."

Nhưng Mạt Sậu nói: "Tôi không có quần áo cũ. Những cái cũ tôi đã quyên góp hết rồi".

Duyệt Chiêu nói: "Vậy à? Cứ lấy bộ cậu mặc mấy ngày trước đi, đừng lấy bộ mới."

Mạt Sậu nói: “Bộ đồ tôi mặc mấy ngày trước không được đẹp lắm, lại còn mang theo mùi của tôi.”

Duyệt Chiêu nhất thời không có phản ứng.

Mạt Sậu giải thích: “Ý tôi là mùi thức ăn trên quần áo, con gái như cô sẽ có lẽ sẽ không thích.”

Thì ra đây chính là ý của anh, Duyệt Chiêu nghiêm túc nói: “Tôi nhất định không ghét bỏ nó, anh đừng lấy cái mới làm gì.”

Mạt Sậu không tranh cãi với cô nữa, chỉ lắc đầu rồi mở cửa bước vào nhà.

Duyệt Chiêu đợi ở cửa một lúc, ngay sau đó Mạt Sậu cầm theo một chiếc áo khoác màu đỏ tía đi ra, trực tiếp đưa cho cô: “Cái này cô có thể mặc, cỡ này quá nhỏ, từ trước đến giờ tôi chưa mặc ra ngoài bao giờ.”

Duyệt Chiêu nhìn chiếc áo khoác trong tay, ngượng ngùng nói: “Cái áo này quá mới, tôi thật sự không cần áo mới như vậy.”

Mạt Sậu: “Không sao, cứ mặc đi, nếu bẩn thì trả lại cho tôi. Đừng tự mình giặt tay, tôi có chỗ giặt khô. Tuy nhiên, tôi không nghĩ cô sẽ làm bẩn nó đâu.”