Chương 52

Tang Thiến : “Nhưng nếu khiến anh ấy đau lòng một chút cũng tốt mà.”

Duyệt Chiêu lại nói: “Không cần thiết cho lắm. Suy cho cùng, anh ấy cũng không thể dõi theo tôi suốt hai mươi tư tiếng liên tục, không thể hoàn toàn bảo vệ tôi để tôi không phải chịu một chút tổn thương nào, phải không? Nếu như xảy ra một tình huống bất ngờ, tôi sẽ phải tự mình đối mặt.”

Tang Thiến gắp một gắp mì lớn,nhai một cách ngon lành, sau khi nghĩ một lúc, cô ấy gật đầu: “Cậu nói đúng. Có một số thử thách vẫn phải học cách tự mình đối mặt, thậm chí cả cha mẹ cũng không thể giúp đỡ.”

“Nhưng thật sự, Chiêu Chiêu à.” Mắt Tang Thiến sáng rực nhìn chăm chú vào Duyệt Chiêu. “Tôi càng ngày càng cảm thấy cậu là một người rất tốt, đối với mọi người vừa tốt bụng lại còn trọng tình nghĩa, cũng không hề có sự nhỏ mọn, hẹp hòi nào. Sau khi tôi đi làm thì điều may mắn nhất đối với tôi chính là được làm bạn với cậu.’’

Ngày cuối cùng làm việc ở cửa hàng, Duyệt Chiêu cùng Tang Thiến mới sáng sớm đã nhận được điện thoại của bà chủ.

Bà chủ cười nói: “Thời gian trôi cũng quá nhanh rồi, vừa nghĩ tới việc từ ngày mai hai người sẽ không đến nữa, tôi và Lão Trịnh đều không nỡ. Không thì thế này, buổi trưa đến nhà tôi dùng cơm đi, tôi làm cơm cho hai người ăn.”

Họ cũng có chút không nỡ, đương nhiên sẽ không từ chối.

Bà chủ làm rất nhiều món tủ, mãi cho đến khi chiếc bàn tròn đã chật kín toàn đồ ăn, bà ấy mới cởi chiếc tạp dề xuống, mỉm cười và nhớ lại những năm tháng ấy.

“Lúc ban đầu quán rất nhỏ, mười mấy mét vuông thôi, chỉ có hai người tôi với lão Trịnh. Tôi phụ trách nấu ăn, ông ấy mua đồ với rửa bát. Những khách hàng đầu tiên quay lại đều nói món ăn tôi nấu rất ngon, hầu như họ sẽ ghé lại lần thứ hai, cho nên tôi tự nhận định rằng khả năng nấu nướng của bản thân rất ổn, hai người nhân lúc còn nóng nếm thử đi, xem tôi có khoác lác không?”

Lão Trịnh cũng cười mỉm, một bên rót rượu thuốc vào ly của mình, bên còn lại nói với họ: “Tôi lúc còn trẻ, từng đi khắp bốn phương, món ăn ngon khắp nơi cũng nếm không ít, cơ mà ăn đó ăn đây, thích nhất vẫn là đồ vợ tôi tự tay nấu. Nói lời thật lòng, hôm nay dù cho đầu bếp Michelin chạy đến nấu, tôi cũng sẽ kén chọn món, nhưng đồ ăn vợ tôi làm, không có lời nào để nói, nhất định một trăm điểm.”

Bà chủ đưa tay xoa đầu chồng âu yếm: “Vẫn là miệng ông ngọt.”

Duyệt Chiêu đưa đũa gắp miếng tôm chanh chua cay, cắn một miếng liền khen: “Món tôm này quá ngon rồi.”

Cùng lúc, Tang Thiến cũng cắn một miếng thịt kho tàu, mở to đôi mắt mà khoa trương nói: “Làm sao đây? Tôi sợ sau này sẽ không bao giờ được ăn món thịt kho tàu ngon như thế này nữa.”

Bà chủ vui vẻ cười lớn một tiếng, một lúc sau mới nhớ đến đứa con gái vẫn đang trốn trong phòng, ngoảnh lại la lớn: “Nhược Liên, gọi con bao nhiêu lần rồi, sao vẫn lề mề thế? Mau ra ngoài ăn cơm, con vẫn còn chưa chào hai chị nữa mà đúng không.”

Trịnh Nhược Liên ở trong phòng đáp một tiếng, chốc lát đã ra ngoài, nhìn đến Duyệt Chiêu và Tang Thiến, dè dặt gọi một tiếng chị.

Duyệt Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, Tang Thiến một mặt kinh ngạc nói: “Nhược Liên, mới không gặp một khoảng thời gian, sao càng ngày càng xinh đẹp rồi? Đừng có giấu, em có bí mật về làm đẹp gì? Mau nói cho chị.”

Trịnh Nhược Liên rất xấu hổ, sau khi ngồi xuống liền cúi đầu, giữ im lặng lấy đũa gắp rau ăn.

Bà chủ giúp con gái nói: “Nó gần đây tâm tình tốt lên không ít, trên mặt cũng có da có thịt rồi, quả thực đã đẹp hơn nhiều so với thời gian trước.”

Ông chủ cau mày liếc nhìn con gái, lại thở dài nói: “Tôi thấy, vẫn là mau chóng trở lại trường học sẽ tốt hơn, nói chuyện nhiều cùng bạn học, sẽ chẳng còn muộn phiền gì.”

Trịnh Nhược Liên nhai rong biển không nói một lời.

Bà chủ cong môi, nhanh chóng chuyển chủ đề, giải thích chi tiết từng bước cách chế biến món thịt bò sốt tương của mình, Duyệt Chiêu nghe chăm chú. Tang Thiến nghe xong cảm khái: “Khó trách hương vị lại tuyệt vời như thế.”

Bầu không khí ấm cúng cứ duy trì như thế rất lâu.

Sau bữa cơm, Tang Thiến vào bếp giúp bà chủ rửa bát, Duyệt Chiêu cũng giúp lau bàn.

Không lâu sau, ông chủ bưng một ấm trà tử sa* nhỏ đi tới, khách khí mà nói: “Duyệt Chiêu à, cảm ơn cô đã giới thiệu bác sĩ tâm lý cho Nhược Liên. Quả thực có hiệu quả. Trước đây tôi không nghĩ rằng bệnh tâm lý này lại có thể nghiêm trọng đến đâu. Sự việc lần này có thể coi là một bài học tốt cho chúng tôi. Hóa ra bản thân con người, một khi tâm lý xảy ra vấn đề, cơ thể căn bản cũng không chịu nổi.”

*Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ uống trà.

Duyệt Chiêu lịch sự mà nghe, trong lòng đoán rằng ông chủ vẫn còn điều khác muốn nói.

Đúng như dự đoán, ông chủ cười ngượng ngùng, càng khách khí mà nói với cô: “Cô cũng biết đấy, Nhược Liên là một đứa trẻ ngoan, nếu chỉ vì một chút cản trở mà không đi học nữa, vậy cũng thật đáng tiếc rồi. Cô có thể nào khuyên bảo con bé không? Tôi có thể nhìn ra cô là người có học thức, chắc chắn có thể nói một chút lí lẽ cho nó nghe, nó cũng vẫn luôn rất thích cô mà.”

Duyệt Chiêu trầm tư, chậm rãi quay đầu nhìn phòng Trịnh Nhược Liên một cái, cánh cửa đang hé mở, con bé dường như đang ngồi trên giường nghe nhạc.

Duyệt Chiêu nói: “Được, bây giờ tôi đi nói chuyện với con bé.”

Duyệt Chiêu đi đến trước cửa phòng Trịnh Nhược Liên, nhẹ nhàng gõ cửa, lặng lẽ đợi một lúc. Đợi Trịnh Nhược Liên tháo tai nghe xuống, ngước mặt lên nhìn, lịch sự mà nói: “Chị? Đi vào đi.”

Duyệt Chiêu bước vào trong phòng, tiện tay đóng cánh cửa lại, mỉm cười với Trịnh Nhược Liên. Tùy ý đến bên bàn, cô ngắm nhìn một vài khung ảnh đặt trên ấy, không khỏi kinh ngạc: “Lúc nhỏ trông em tròn trịa, rất dễ thương.”

Trương Nhược Liên mím môi, nhỏ giọng nói: “Lúc nhỏ ai cũng gọi em là Cầu Cầu, vì lúc đó em quá béo.”

Duyệt Chiêu hỏi mấy câu hỏi về bức ảnh của Trịnh Nhược Liên, đợi chủ đề kết thúc, cô mới hỏi: “Nhược Liên, tâm tình em gần đây thoải mái hơn chưa?”

Trịnh Nhược Liên gật gật đầu, nói với Duyệt Chiêu: “Em nghe lời khuyên của bác sĩ Ngu, mỗi ngày viết nhật ký, cảm thấy rất có hiệu quả, tảng đá trong lòng dường như cũng nhỏ đi rồi. Buổi tối cũng không còn ác mộng nữa.”

“Vậy thì tốt.” Duyệt Chiêu nhìn khuôn mặt trẻ trung của Trịnh Nhược Liên, ôn hoà mà khuyên con bé: “Vậy khi nào em thấy khỏe hơn thì hãy quay lại trường học.”

Nghe đến từ trường học, vẻ mặt của Trịnh Nhược Liên có phần cứng ngắc. con bé cụp mắt xuống, cay đắng nói: “Em đã nghỉ lâu như vậy, có lẽ sẽ khó thích ứng với việc quay lại trường học.”

Duyệt Chiêu hỏi: “Em có phải vẫn sợ điều gì không?”

Trịnh Nhược Liên nói: “Thật ra em không thích học, và em cũng không giỏi giang đến vậy. Dù em có chăm chỉ đến đâu, thứ hạng tốt nhất em có thể đạt được cũng chỉ là hạng 300 trên cả khối. Với thành tích ấy, em không thể vào được đại học.”

“Em mới chỉ lớp mười, điểm số cũng chỉ là tạm thời, không cần phải phủ nhận bản thân nhanh như vậy.” Duyệt Chiêu nhẹ nhàng khuyên nhủ cô: “Chị nghĩ em nên đi học càng sớm càng tốt. Giống như lời của bố em, trò chuyện với các bạn cùng lớp sẽ giải tỏa những khúc mắc trong lòng em nhanh hơn.”

Trịnh Nhược Liên chậm rãi chớp chớp đôi mi dài của mình, liếc nhìn Duyệt Chiêu, do dự rồi lại nói: “Chị ơi, nếu em, ý em là nếu, em không bao giờ quay lại trường học mà trực tiếp về giúp cửa hàng của cha mẹ em, chị nghĩ sao? Chị sẽ cảm thấy em đáng thất vọng không?”

“Sẽ không.” Duyệt Chiêu lắc đầu, nói tiếp: “Nhưng chị sẽ cảm thấy đáng tiếc thay cho em. Nếu vào đại học, em sẽ gặp nhiều điều mới mẻ, thú vị, làm quen với nhiều người bạn tính cách khác nhau. Những trải nghiệm sau này, em thực sự không muốn sao?”

Trịnh Nhược Liên thì thầm: “Nhưng em đã có người bạn em thích nhất, có cậu ấy cũng đủ rồi.”

Duyệt Chiêu biết người con bé nói là ai, cô không tiếp lời một lúc.