Chương 58

“Anh đó” Duyệt Chiêu cũng không nhịn được nở nụ cười, vừa kiềm chế sự kích động trong lòng vừa oán trách anh: “Sao anh lại tiêu tiền lung tung? Em đã nói rồi mà, lúc về nhà em có mang theo một đôi giày cao gót, chỉ là chưa có dịp để đi mà thôi."

Mạt Sậu nói: “Không giống nhau, đây là quà anh tặng em để chúc mừng em tìm được công việc mới."

Trong lòng Duyệt Chiêu tràn ngập cảm giác ngọt ngào, cẩn thận mở nắp hộp ra, đập vào mắt cô chính là một đôi giày da đế thấp màu be. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy chúng rất hợp với mình.

Cô cẩn thận lấy đôi giày ra, nhìn kích cỡ đôi giày rồi cho Mạt Sậu một ánh mắt “Anh thật hiểu em”, sau đó ngồi xuống ghế bắt đầu thử giày.

Đôi giày có màu be, mũi vuông, gót thấp, được làm bằng chất liệu da mềm, đi vào rất thoải mái. Trên giày có một chuỗi hạt pha lê tinh xảo được khảm xung quanh, lấp lánh dưới ánh đèn.

Duyệt Chiêu đi thử một chiếc giày, cúi đầu ngắm nhìn, cảm thấy thực sự rất đẹp.

Mạt Sậu chủ động cầm lấy chiếc giày còn lại, ngồi xuống giúp cô mang vào chân.

Duyệt Chiêu đeo giày, đứng lên, đi thử vài bước trong phòng khách, vừa đi vừa cúi đầu nhìn, không khỏi khen ngợi Mạt Sậu: “Anh thật có mắt nhìn, đôi giày này vừa đẹp vừa dễ phối đồ."

Mạt Sậu bổ sung thêm: “Mặc với váy sẽ rất đẹp.”

“Đúng vậy, anh nói vậy làm em muốn mua một chiếc váy mới." Lúc này, Duyệt Chiêu đang mặc bộ quần áo ngủ mà Tang Thiến tặng cô, nhưng cô tưởng tượng như mình đang mặc một chiếc váy dài, ra vẻ tao nhã xoay một vòng tại chỗ, mỉm cười nhìn Mạt Sậu: “Em thật sự rất thích.”

Mạt Sậu đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô và nói: “Lần sau anh sẽ tặng váy cho em.”

Duyệt Chiêu vội vàng ngăn cản anh: “Em sẽ tự mình mua, anh không được tiêu thêm tiền nữa.”

Mạt Sậu nói: “Anh muốn mua quà cho bạn gái của anh, cảm giác này rất tuyệt, em nhẫn tâm cướp đoạt đi sở thích này của anh sao?”

Duyệt Chiêu cảm thấy anh thật đáng yêu khi nói những lời tình cảm một cách nghiêm túc, cô tiến lên hôn khuôn mặt anh, ôn nhu nói: “Thỉnh thoảng làm vậy thì được, nhưng anh không thể biến nó thành thói quen tiêu xài hoang phí, hiểu không?”

Trong lòng Mạt Sậu không cho rằng việc này là tiêu xài hoang phí, nhưng ngoài mặt thì gật gật đầu, xem như đồng ý với cô.

Tang Thiến đã vào trong phòng của mình đeo tai nghe xem chương trình giải trí từ khi Mạt Sậu đến. Phòng khách chỉ còn lại Duyệt Chiêu cùng Mạt Sậu, thực sự tạo nên không gian riêng tư chỉ dành cho hai người.

Mạt Sậu có vẻ đói bụng, anh ăn gần hết số thịt và hải sản các cô mua, còn ăn thêm hai chén cơm.

Anh ăn rất ngon miệng, trong lòng Duyệt Chiêu cũng rất vui vẻ. Mặc dù vừa rồi cô đã có chút no nhưng vẫn ngồi ăn cùng anh và ăn thêm một ít rau dưa.

Tang Thiến thật sự không nhịn được nữa, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, định lẻn vào nhà vệ sinh.

Ai ngờ, cô ấy lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô sửng sốt, Duyệt Chiêu ngồi ở bàn ăn đã dọn dẹp sạch sẽ nghịch điện thoại, còn bạn trai của cô thì đang đứng rửa bát ở đằng sau.

Tang Thiến nhìn về phía Duyệt Chiêu làm khẩu hình miệng hỏi: “Đây là tình huống gì vậy?”

Duyệt Chiêu nhún vai, nhỏ giọng nói: “Về việc rửa bát này, anh ấy rất cố chấp.”

Tang Thiến hiểu ra, nhanh chân đi về phía nhà vệ sinh. Sau khi đi ra cô ấy không nhịn được mà nhìn thêm lần nữa người đàn ông yêu thích việc rửa chén, sau đó quay lại phòng mình.

Duyệt Chiêu cảm thấy mắt hơi cay, đặt điện thoại xuống, lặng lẽ đi đến phía sau Mạt Sậu.

Vừa lúc Mạt Sậu rửa xong cái bát cuối cùng, chuẩn bị buông tay xuống thì cảm thấy có ai phía sau ôm thắt lưng mình, một cơ thể mềm mại áp vào lưng anh.

“Để em ôm anh một cái.” Duyệt Chiêu nói: “Sắp tới em sẽ rất bận rộn, có lẽ một tuần chúng ta chỉ có thể gặp nhau một lần .”

Mạt Sậu đứng yên để cô ôm anh.

Duyệt Chiêu ôm Mạt Sậu một lúc, cảm thấy vẫn không đủ, nói: “Hay là vào phòng của em?”

Hai người nằm ở trên chiếc giường đơn của Duyệt Chiêu, tuy chật chội nhưng rất ấm áp.

Duyệt Chiêu nằm trong lòng Mạt Sậu, dùng giọng điệu nũng nịu nói: “Về sau chúng ta không thể thường xuyên gặp nhau, phải làm sao bây giờ?”

Mạt Sậu đặt bàn tay lên lưng cô, suy nghĩ nói: “Anh sẽ cố gắng tranh thủ thời gian rảnh gặp mặt em.”

Duyệt Chiêu thầm nghĩ như vậy cũng không đủ.

Mạt Sậu cụp mắt xuống, nhìn thấy hàng lông mi của cô chớp chớp hai cái, vừa tinh nghịch vừa cô đơn, khiến anh không khỏi nghĩ muốn dỗ dành cô, không muốn cô vì chuyện này mà buồn bã.

Nhưng anh không am hiểu dỗ dành người khác, đành phải nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, cha mẹ anh biết anh đang yêu rồi.”

Duyệt Chiêu nghi ngờ mình nghe lầm, ngẩng mặt hỏi: “Thật không?”

“Thật. Cuối tuần trước anh đã nói chuyện với họ, bao gồm cả việc anh sẽ quay lại trường vào tháng chín để tiếp tục học.”

Duyệt chiêu: “!”

Đây coi như là nói toàn bộ rồi.

Duyệt Chiêu quan tâm hỏi: “Cha mẹ anh có mắng anh không?”

“Mắng anh? Em đang nói chuyện nào?” Mạt Sậu hỏi: “Chuyện anh hẹn hò hay là chuyện anh bỏ học?”

Duyệt Chiêu dịch lên phía trước một chút, như vậy cách mặt anh càng gần, cười nói: “Không phải là anh bị mắng vì cả hai chuyện chứ?”

Cô đột nhiên đến quá gần, mùi thơm cơ thể của cô phả vào mũi Mạt Sầu, khiến anh mất tập trung, theo bản năng hôn môi cô một lát, rồi chậm rãi nói: “Yên tâm, họ không mắng đâu. Thực ra, hai người họ rất vui vì anh có bạn gái, còn chúc mừng anh nữa.”

Duyệt Chiêu được anh hôn, trong lòng ngọt ngào, một bàn tay đặt lên ngực anh, ngón tay nhẹ nhàng xoay tròn trên áo anh, thân mật hỏi: “Anh kể về em với cha mẹ anh như thế nào?”

“Ăn ngay nói thật.” Mạt Sậu chăm chú nhìn ánh mắt của cô, nở nụ cười: “Nói em vừa xinh đẹp vừa ôn nhu lại hào phóng, chỉ có điều mắt nhìn hơi kém, lại đi thích anh.”

Duyệt Chiêu: “...”

Mạt Sậu đè lại ngón tay cô đang nghịch trên ngực anh, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái.

Duyệt Chiêu bị anh hôn đến mê mẩn. Sau khi anh hôn xong, cô còn cảm thấy chưa đủ, quyết định hôn lại anh. Cô nhấc vai lên, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của anh, rồi nhanh chóng đặt môi lên môi anh.

Cánh tay của Mạt Sậu vòng qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, giúp cô hôn anh dễ dàng hơn.

Duyệt Chiêu khi hôn có chút mãnh liệt, đầu lưỡi chạm vào răng anh. Anh nhân cơ hội này nhẹ nhàng chiếm lấy đầu lưỡi của cô.

Bọn họ hôn nhau rất lâu, quấn quýt không rời trong không gian nhỏ hẹp này, gần như thiếu dưỡng khí.

Mạt Sậu duỗi tay mở cửa sổ ở trên đầu, để gió đêm lùa vào làm tản đi bầu không khí nóng bỏng trong phòng.

Thẳng đến khi Duyệt Chiêu cạn kiệt sức lực, nằm lại trong vòng tay anh, vòng tay qua ôm eo anh, đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh là của em.”

“Vậy em cũng là của anh?” Mạt Sậu hỏi lại.

Duyệt Chiêu ngồi dậy, nhìn thẳng mặt anh, cười mà không trả lời, như ngầm thừa nhận.

Ánh mắt của Mạt Sậu lặng lẽ rơi vào đường cong đẹp đẽ và mềm mại nhất trên cơ thể cô, giờ phút này cô vẫn còn thở dốc sau nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi.

Anh khàn giọng hỏi một câu: “Nếu em là của anh, anh có thể chạm vào không?”

Duyệt Chiêu nhìn theo tầm mắt của anh, rất nhanh đã hiểu anh đang nói đến cái gì. Cô trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi thoải mái nói: “Chạm đi, nhưng anh phải nhẹ nhàng.”

Bản tay của Mạt Sậu dừng ở nơi mềm mại kia, cũng là nơi mà anh đã tưởng tưởng vô số lần, đôi mắt anh dần tối lại.

Một lát sau, Duyệt Chiêu nhắc nhở anh: “ Anh nhẹ tay một chút, đừng có làm như đang nhào bột vậy!”

Giọng nói của Mạt Sậu trầm thấp, tựa hồ tràn ngập thoả mãn: “Thì ra là như vậy.”

Duyệt Chiêu: “..”

Sao cô có cảm giác anh đang coi cô như miếng thịt lợn để nghiên cứu chất lượng vậy nhỉ.

Một phút đồng hồ trôi qua, lại thêm một phút nữa, thấy Mạt Sậu không có ý định buông tay ra, Duyệt Chiêu đành phải rút tay anh ra.

Mạt Sậu bị bạn gái đẩy ra một cách lạnh lùng, trong ánh mắt mang theo một chút ấm ức, thấp giọng nói: “Chỉ một lát vậy thôi sao?”