Chương 6

Duyệt Chiêu ôm áo khoác, không biết nên nói gì ngoài việc cảm ơn nhiều lần cũng không có ý nghĩa gì.

Anh đã giúp đỡ cô rất nhiều trong hai ngày qua, và tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là ghi nhớ lòng tốt của anh và không coi đó là điều hiển nhiên, cô sẽ trả lại cho anh ân tình này.

Sau khi Mạt Sậu đưa quần áo cho cô, anh hỏi: “Nhân tiện, kẹo táo đêm qua có ngon không?”

Duyệt Chiêu phục hồi tinh thần lại, thẳng thắn gật đầu: “Ngon lắm!”

Mạt Sậu cười: “Đường ở lớp vỏ tan rồi, cô không thấy chua sao?”

Duyệt Chiêu lắc đầu: "Chua? Không chua, tôi cảm thấy rất ngọt."

Sự thật chứng minh đôi khi mặt dày một chút có thể khiến bạn cảm thấy thoải mái hơn.

Chiếc áo khoác mà Mạt Sậu cho Duyệt Chiêu mượn rất dày, tuy tay áo hơi dài nhưng mặc trên người lại rất ấm áp. Vào buổi tối, khi Duyệt Chiêu đi trên đường đến “Lão Nguyệt Hoa” cô không cảm thấy lạnh chút nào. Lần đầu tiên lòng bàn tay của cô giấu trong tay áo ở ngoài trời cảm thấy ấm áp.

Tang Thiến, người đồng nghiệp của Duyệt Chiêu, vừa thấy cô vào cửa tiệm đã hỏi cô đã mua bộ quần áo mới ở đâu. Nó rất đẹp. Duyệt Chiêu đã thành thật nói rằng một người bạn đã cho cô mượn.

Tang Thiến có chút kinh ngạc: “Vậy thì bạn của cô thật tốt bụng, người bạn ở cùng phòng với tôi nhất định sẽ không bao giờ cho tôi mượn bộ quần áo mới như vậy, nhất là hôm nay trời lại có tuyết.”

Duyệt Chiêu cảm thấy anh quả thực rất hào phóng.

Bà chủ cũng cười nói: “Khi làm việc cứ treo quần áo lên lầu. Đừng để dầu dính vào bộ quần áo đẹp như vậy.”

Đúng lúc Trịnh Nhược Liên đeo ba lô từ cổng chính của “Lão Nguyệt Hoa” bước vào, bà chủ gọi con bé lại: “Nhược Liên, đợi một chút, con giúp chị Duyệt Chiêu mang quần áo mới lên lầu và cất đi.”

Trịnh Nhược Liên dừng bước, sau đó quay lại nhìn Duyệt Chiêu.

Duyệt Chiêu nói: “Xin lỗi đã làm phiền em rồi!” Sau đó cô cởϊ áσ khoác đưa cho Trịnh Nhược Liên, cô bé cầm lấy, nhìn xuống chiếc áo rồi mang lên lầu.

Buổi tối, sau khi Duyệt Chiêu đổ xong hai túi rác, tình cờ nhìn thấy Trịnh Nhược Liên từ cửa sau cầm một cốc trà sữa đi vào, cô liền bước tới hỏi xin lại chiếc áo.

“Chờ một chút, em đi lên lấy.” Trịnh Nhược Liên chạy vào nhà.

Khi Trịnh Nhược Liên mang chiếc áo khoác đi xuống và đưa lại cho Duyệt Chiêu, cô bé hỏi nhỏ: “Chị ơi, đây có phải là áo của bạn trai chị không?”

Duyệt Chiêu mặc áo khoác vào, trả lời: “Không phải đâu.”

Trịnh Nhược Liên có vẻ hơi xấu hổ và giải thích: “Bởi vì vừa rồi em vô tình nhìn thấy số 180 trên cổ áo.”

Duyệt Chiêu mặc áo khoác, vén tóc ra khỏi cổ áo rồi nói với cô bé: “Hàng xóm đối diện cho chị mượn chiếc áo khoác này vì áo khoác của chị bị bẩn chưa kịp giặt.”

Trịnh Nhược Liên gật đầu và cười nói: “Chị ơi, chị mặc chiếc áo này trông rất đẹp.”

Duyệt Chiêu quay lại con hẻm, liếc mắt thấy quán hoa quả cạnh quán ăn sáng vẫn còn sáng đèn. Cô đi thẳng đến đó, bước vào cửa hàng hoa quả thì thấy những quả anh đào được bán với giá chưa đến ba mươi nhân dân tệ nửa kí. Chúng trông khá to.

Ông chủ bán trái cây nhìn thấy Duyệt Chiêu đang nhìn chằm chằm vào những quả anh đào, liền mở miệng giới thiệu cho cô: “Những quả anh đào này rất ngọt .”

Duyệt Chiêu hỏi xác nhận: “Thật sự rất ngọt sao?”

Ông chủ nói: “Thử một cái đi,cô sẽ biết tôi có lừa cô hay không.”

Duyệt Chiêu không có thói quen ăn thử một hoặc hai quả trước khi mua. Cô quyết định tin tưởng ông chủ và trực tiếp mua nửa kí.

Ông chủ thấy Duyệt Chiêu rất xinh đẹp lại nói chuyện lễ phép nên liền hào phóng bớt tiền lẻ cho cô. Duyệt Chiêu nói lời cảm ơn với ông.

Duyệt Chiêu hài lòng xách theo túi đựng quả anh đào đi vào ngõ nhỏ cho đến khi đến trước cửa nhà Mạt Sậu, cô bấm chuông.

Phải một lúc lâu, cửa mới mở ra, một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, nhìn Nguyệt Chiêu một cách lơ đãng: “Cô đang tìm ai?”

Duyệt Chiêu sửng sốt một lát, sau đó mới lễ phép nói: “Xin lỗi, tôi đang tìm Mạt Sậu.”

“Cô đang tìm Mạt Sậu à?” Gương mặt xa lạ cúi đầu nhìn điện thoại, giọng điệu thờ ơ nói: “Cậu ấy vừa được gọi về công ty làm dự án, có lẽ buổi tối sẽ không về được.”

Duyệt Chiêu tiếc nuối. Vốn dĩ cô muốn đãi Mạt Sậu một ít trái cây để cảm ơn anh, nhưng không ngờ rằng anh lại không ở nhà.

Duyệt Chiêu đành phải đưa trái cây ra, lễ phép nói: “Đây là trái cây tôi mua cho Mạt Sậu, giúp tôi đưa cho anh ấy. Cảm ơn.”

Khuôn mặt xa lạ cuối cùng cũng ngẩng mặt lên sau khi nghe được yêu cầu này. Lần này anh ta nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt, khi nhận ra cô là một cô gái xinh đẹp, anh ta nhướn mày ngạc nhiên, giơ hai ngón tay ra, cười nói: “Vậy đưa cho tôi.”

Duyệt Chiêu đưa cho anh ta túi anh đào và lịch sự cảm ơn.

Mạt Sậu đột nhiên trở về nhà, khi mở cửa anh thấy Du Đằng đang nằm trên ghế sô pha, chơi game trên điện thoại.

Có lẽ Du Đằng mải mê chơi tới mức đã quên mất cả thời gian, cậu ấy chỉ nhẹ ngẩng đầu lên khi mà nghe thấy tiếng mở cửa, rồi lẩm bẩm: “Về rồi à, tôi cứ tưởng đêm nay cậu sẽ không về nhà chứ hả?”

Mạt Sậu cởϊ áσ khoác rồi treo nó lên móc áo ngoài phòng khách, nói: “Ông chủ đã cho phép mọi người có thể về nhà ngủ, nhưng sau khi ngủ bốn tiếng nữa thì phải quay trở lại làm việc.”

Du Đằng mỉm cười với Mạt Sậu rồi cậu ấy lại chuyển sự chú ý vào chiếc điện thoại của mình.

Mạt Sậu muốn uống nước, nên anh bước vào phòng bếp lấy hai bình nước nóng đã để sẵn. Nhưng tất cả chúng đều trống rỗng. Rõ ràng là buổi chiều trước khi đi anh đã cố tình đổ đầy nước nóng vào cả hai bình vậy mà bây giờ trở về lại thấy chúng đã hết không còn lấy một giọt.

Mạt Sậu khẽ thở dài, anh đành phải đi đun nước thêm lần nữa.

Khi anh trở ra phòng khách, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy vỏ trái cây ăn xong rơi vương vãi đầy trên sàn. Không chỉ vậy, còn có một tô mì vị thịt bò cay, ít hạt đào và một cái ruột táo đang bày bừa trên bàn thủy tinh, thêm một cái túi nhựa bị ép dưới lõi táo. Nhìn thoáng qua thôi cũng căn phòng bừa bộn vô cùng.

Mạt Sậu không khỏi cau mày, anh nghĩ đến thói quen giữ vệ sinh của Du Đằng cực kém, cậu ấy hầu như không bao giờ vứt đồ thừa vào thùng rác. Việc đó luôn khiến mùi của các loại thực phẩm khác nhau hòa quyện, bốc lên rồi tỏa khắp ngóc ngách trong nhà. Mạt Sậu đã nhắc nhở cậu ấy về điều này nhiều lần, nhưng đều vô ích.

“Này.” Du Đằng bỗng gọi, thở dài rồi ném chiếc di động ra xa, cậu ấy ngồi dậy, lấy tay xoa mặt, chậm rãi nói: “Tôi đã chia tay với Phương Giai Tần rồi...Tôi đã tới tận nhà nhưng có vẻ như cả gia đình cô ấy rất lạnh nhạt với tôi, những gì họ mời tôi ăn đều là thức ăn thừa lấy từ tủ lạnh. Mẹ của cô ấy thì không chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi. Bà ấy cho rằng nếu tôi có đủ chân thành dành cho cô ấy thì tôi nên chuyển đến thành phố của họ để mà phát triển sự nghiệp.”

Du Đằng vừa cười khổ vừa nói: “Quê hương của cô ấy là một thành phố lớn thuộc trung ương, tôi thì lại lấy đâu ra triển vọng gì để mà phát triển ở đó? Và tại sao nhất thiết phải là tôi đến? Cô ấy không thể ở lại với tôi được hay sao? Cô ấy luôn nghe theo mọi lời của mẹ. Tôi đã chán ngấy việc làm theo những yêu cầu vô lý của cô ấy. Tôi biết cô ấy chính là như vậy, nên từ lâu đã nhận ra việc hai chúng tôi tiếp tục ở bên nhau là không có khả năng, sẽ chỉ luôn hành hạ lẫn nhau mà thôi. Tôi cũng đã nói rất nhiều về điều này trong suốt ba năm, và nếu thực sự để mà nói về bất kỳ cảm xúc nào như tình yêu giữa hai chúng tôi thì có lẽ nó đã biến mất từ rất lâu về trước.”

Mạt Sậu ngồi nghe những lời nói chuyện phiếm ấy, trên mặt anh không có bất kì biểu cảm nào đặc sắc, cũng không đưa ra ý kiến gì.

Du Đằng lại tiếp: “Cô ấy còn có một người em trai nữa. Thực tế chút đi, làm gì có người đàn ông nào muốn tìm bạn gái lại còn đính kèm thêm cả cậu em trai? Trong tương lai, dù là thứ gì cũng sẽ được trao lại cho anh ta và tôi thì sẽ không thể để dành bất cứ điều gì cho cô ấy cả, không những vậy mà tôi còn sẽ mất rất nhiều khi ở bên cô ấy. Và giờ trong tình huống này, bà ấy thì không đồng ý, còn cô ấy thì cũng không muốn nói gì với tôi cả. Vậy nên tôi đã quyết định chia tay, tôi không thể mãi bị mắc kẹt trong đoạn tình cảm này khi vẫn còn độ tuổi thanh xuân. Cậu nói xem, tôi làm vậy là đúng, đúng không?”

Mạt Sậu không trả lời đề tài có phần sâu lắng này của Du Đằng mà chỉ nhắc nhở cậu ấy: “Cậu nhớ phải dọn dẹp tất cả đồ đạc trên bàn trước khi đi ngủ.”

Du Đằng đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút bực bội, không khỏi liếc mắt nhìn Mạt Sậu, cậu ấy hạ thấp giọng, phàn nàn: “Cậu còn có cảm xúc gì không? Hỡi người anh em ơi, tôi vừa mới chia tay đó, cậu không thể an ủi tôi một chút nào sao? Haiz... Thôi quên đi, tôi đi vệ sinh.”

Mạt Sậu đưa mắt sang nhìn rồi tiếp tục nói: “Bởi vì tất cả đống này là cậu ăn, cho nên bản thân cậu buộc phải có nghĩa vụ dọn dẹp chúng.”

Ngày mà hai người quyết định ở chung thì họ đã đồng ý rằng bất cứ ai làm bẩn ngôi nhà này thì đều cần có trách nhiệm dọn dẹp nó.