Chương 9

Từ khi còn nhỏ, mẹ cô đã dạy cô rằng cô có thể kết bạn với con trai, nhưng trước khi trao đổi thông tin liên lạc cô phải chắc chắn rằng đối phương là một người tử tế. Cô cũng phải duy trì thái độ đúng mực trong quá trình kết bạn. Cô có thể nhận những món quà nhỏ từ người đó nhưng cô phải biết phép lịch sự và không quên tặng lại những món quà với số tiền tương tự.

Cô nghĩ thầm, bây giờ cô không thể tặng cho anh bất cứ thứ gì tốt, nếu anh cứ cho cô đồ ăn thì liệu nó có trở thành cô nợ anh không?

Trong lúc Duyệt Chiêu đang suy nghĩ, cô nghe thấy một tiếng “Cạch” quen thuộc bên tai, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là bạn cùng phòng của Mạt Sậu, anh ấy cũng đi ra ngoài làm việc.

Bên cạnh đó, bạn cùng phòng của Mạt Sậu cũng đang hiểu lầm mối quan hệ của cô với Mạt Sậu, chẳng lẽ cô đã mất đi cảm giác của một người độc thân?

Duyệt Chiêu từ trước đến nay chưa từng có mối quan hệ yêu đương với ai, cô cũng có rất ít bạn bè khác giới. Bây giờ cô có chút khó xử về việc duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường với một chàng trai mà cô không ghét.

Nhưng không phải là cô cũng không ghét Mạt Sậu sao? Cô chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình.

Trong quá trình trưởng thành của Duyệt Chiêu, chưa bao giờ cô thiếu cách đối xử với những anh chàng đẹp trai và thông minh, cô chỉ coi họ là hình mẫu và không có suy nghĩ nào khác.

Tuy Mạt Sậu quả thật rất đẹp trai nhưng... thỉnh thoảng nhìn vào mắt anh, cô thấy hơi khó chịu.

Có một ít khó chịu tương tự như sự lo lắng và do dự.

Duyệt Chiêu nghỉ ngơi một buổi chiều, sau bữa tối cô vội vã đến “Lão Nguyệt Hoa”.

Tang Thiến đã sớm biết cánh tay Duyệt Chiêu bị bong gân từ người chủ tiệm nói, cô ấy hào phóng nói rằng tất cả những công việc nặng nhọc và mệt mỏi hôm nay sẽ giao cho cô ấy phụ trách, Duyệt Chiêu sẽ chịu trách nhiệm phục vụ bàn và dọn bát đĩa bẩn.

Duyệt Chiêu rất biết ơn Tang Thiến nhưng cô vẫn không thể làm ngơ với Tang Thiến đang bận rộn với đống bát đĩa chất thành núi. Vì vậy cô chạy ra sân tìm một băng ghế và ngồi với một người giúp việc nhà bếp khác để rửa bát.

Bận rộn đến tận mười giờ, nhân lúc Tang Thiến không chú ý, Duyệt Chiêu đẩy một chiếc xe rác nhỏ đi đổ.

Vì cánh tay phải của cô không thể giơ lên cao nên Duyệt Chiêu đã mất rất nhiều thời gian để đổ cả hai túi rác đầy dầu mỡ vào thùng rác.

Duyệt Chiêu đẩy xe rác trở lại sân thì thấy Trịnh Nhược Liên đứng ở cửa.

Vào mùa đông, Trịnh Nhược Liên mặc một chiếc áo len màu hồng đào, đi một đôi dép sang trọng, đứng ở cửa nói lời tạm biệt với một cậu bé.

Cậu bé nhanh chóng lên xe đạp rời đi, Trịnh Nhược Liên đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng cậu xa dần.

Trịnh Nhược Liên quay đầu lại, nhìn thấy Duyệt Chiêu đi đổ rác về, trong đêm cô ấy không khỏi có chút xấu hổ.

Duyệt Chiêu không hỏi nhiều, lịch sự gật đầu, chuẩn bị đi vào cửa.

“Chị, chị đừng nói cho ai biết nhé!” Trịnh Nhược Liên vội vàng nói.

Duyệt Chiêu dừng lại nhìn cô ấy, sau khi hiểu ý của cô ấy thì gật đầu.

Trịnh Nhược Liên vươn tay từ phía sau để cho Duyệt Chiêu nhìn thấy thanh kẹo đường trên tay mình, không kìm được niềm vui mà nhảy cẫng lên: “Em vừa mới có bạn trai, còn chưa dám nói với cha mẹ.”

Duyệt Chiêu sững sờ một lát, rồi nói: “Cha mẹ em đều là những người rất tốt. ”

Trịnh Nhược Liên nói: “Đúng là vậy nhưng dù sao đi nữa em vẫn còn là học sinh trung học, không có phụ huynh nào ủng hộ tình yêu sớm.”

Duyệt Chiêu cảm thấy điều con bé lo lắng là có lý, vì vậy đã hứa với Trịnh Nhược Liên: “Đừng lo lắng, chị sẽ không nói cho ai biết.”

Trịnh Nhược Liên cười ngọt ngào, cúi đầu cắn một miếng kẹo đường, phát âm không rõ ràng nói: “Sau khi ăn xong em sẽ đi lên sau ạ.”

Duyệt Chiêu quan tâm đến con bé: “Nhưng mà ở đây lạnh lắm.”

Trịnh Nhược Liên nói: “Em nghĩ không sao đâu ạ.”

Con bé cắn một miếng kẹo đường trong suốt, giòn ngọt, nhìn Duyệt Chiêu đang đứng trước mặt, đột nhiên tò mò hỏi: “Chị, em nghe mẹ nói năm nay chị hai mươi ba tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học được bao lâu. Chị là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp tại sao lại đến đây làm việc? Như vậy không phải là làm việc thấp hơn trình độ của chị có sao?”

Duyệt Chiêu ngẫm nghĩ nói: “Chị không thể nói rõ ràng cho em biết... Nhưng thành thật mà nói, làm việc ở đây cũng không phải là một điều dễ dàng đối với chị. ”

Có lẽ bởi vì tối nay quá vui, lần đầu tiên Trịnh Nhược Liên có suy nghĩ tán gẫu với người trước mặt con bé, không nhịn được hỏi cô một câu: “Vậy chị đã có bạn trai chưa?”

Duyệt Chiêu lắc đầu.

Trịnh Nhược Liên nói: “Nhưng rõ ràng chị rất đẹp. ”

Duyệt Chiêu nói: “Em cho rằng nếu chị xinh đẹp thì chị sẽ có bạn trai sao?”

Trịnh Nhược Liên gật đầu: “Đa số đều là như thế.”

Duyệt Chiêu nói: “Nhưng trong giai đoạn này chị nuôi sống bản thân cũng không dễ dàng, làm gì có tiền để nghĩ đến chuyện yêu đương?”

Trịnh Nhược Liên cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, liền hỏi một cách khoa trương: “Không phải phần lớn chi phí để yêu đều thuộc về con trai sao?”

Duyệt Chiêu nói: “Làm sao có thể như thế được chứ? Cả hai bên cần phải trả tiền, đó là một tình yêu thực tế.”

Trịnh Nhược Liên muốn nói tiếp nhưng đột nhiên hắt hơi, Duyệt Chiêu thúc giục con bé mau vào nhà, nếu cha mẹ nó nhìn thấy thì nói rằng kẹo bọc đường là do cô mua.

Duyệt Chiêu làm xong việc, đi ra khỏi cửa hàng, không bao lâu liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa.

Cô hơi do dự, sau đó bước đến chào anh và hỏi anh tại sao anh lại ở đây.

Mạt Sậu nói: “Tôi sẽ đi bộ về với cô, không phải tối hôm qua cô nói có người đuổi theo cô trên đường sao?”

Duyệt Chiêu nhớ tới đêm qua say rượu kinh khủng, cô cảm thấy đi về cùng Mạt Sậu rất an toàn. Chỉ là cô không biết anh đã đợi cô trong thời tiết lạnh cóng này bao lâu, cô cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về điều này.

Hai người họ cùng nhau đi trên con đường nhỏ.

Đêm nay vầng trăng rất sáng, ánh sáng của những ngôi sao lấp lánh, một vũng nước bên đường phản chiếu lại bầu trời đêm, ánh trăng trôi qua như một gợn sóng trong vắt.

Đi được khoảng một phần ba quãng đường, Mạt Sậu đột nhiên lại gần cô và hỏi: “Cô có muốn ăn gì không?”

“Ăn cái gì?” Duyệt Chiêu có chút bối rối.

Mạt Sậu nhìn vào mắt cô rồi cười thầm, như không muốn che giấu thứ mà anh mang theo nữa. Anh bình thản mở ba lô ra, lấy ra một túi giữ nhiệt, tiếp tục lấy một thanh kẹo hồ lô được bọc trong túi giữ nhiệt ra rồi đưa cho cô: “Đây là chiếc cuối cùng trong hôm nay. Vì sợ nó chảy ra nên tôi đã nhờ chủ tiệm giúp gói nó lại và đặt trong túi nước đá.”

Anh nhớ lần trước cô đã nói rằng thanh kẹo hồ lô ăn rất ngọt, cô đã ăn nó một cách ngon lành.

Duyệt Chiêu ngạc nhiên, sau một hồi do dự, cô đưa tay nhận lấy thanh kẹo hồ lô anh đã đưa, nói nhỏ : “Anh tốt với tôi quá... ”

Mạt Sậu đột nhiên hỏi: “Vậy cô có thích người tốt như vậy không?”

Duyệt Chiêu hiểu ý của anh, chân thành nói: “Ai mà không thích người tốt? Tôi đã suy nghĩ cả ngày rồi, điều may mắn nhất kể từ khi tôi chuyển đến đây là gặp được anh. Anh thực sự đã giúp tôi rất nhiều, tôi thậm chí còn không biết làm thế nào để cảm ơn anh nữa. ”

Mạt Sậu nghe cô nói như thế thì đáp: “Nhưng tôi không cần em cảm ơn.”

Duyệt Chiêu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Dù sao tôi vẫn phải cảm ơn anh. Chúng ta mới gặp nhau lần trước, anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp tôi vào mọi lúc.”

Mạt Sậu không trả lời câu này, thì thầm: “Vừa ăn vừa đi.” Rồi anh tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi đi đến cuối con đường nhỏ, Mạt Sậu đột nhiên nhìn về phía con hẻm quen thuộc ở phía đối diện, bình tĩnh hỏi một điều mà anh quan tâm: “Có một điều tôi chưa hỏi em, em có bạn trai chưa?”

Duyệt Chiêu đáp: “Chưa có.”

Mạt Sậu đột nhiên im lặng, tăng nhanh tốc độ, đi vài bước về phía đối diện.

Duyệt Chiêu đi theo anh.