Chương 10: Bạn thân.

Vào tới nhà tôi tự nấu cho mình một phần ăn sáng, ăn xong rồi thì dọn dẹp sửa soạn một chút, nhìn mình trong gương tôi chợt mỉm cười.

Rất lâu rồi mới trở về bộ dạng như này, chiếc váy trắng dài qua gối, mái tóc dài đen mượt được búi gọn gàng sau đầu, khuôn mặt luôn để mộc thì tô lên chút son phấn.

Cũng xinh nhỉ?

Chìm đắm trong đau khổ tôi cũng dần bỏ quên bản thân mình, hôm nay tôi muốn dùng trái tìm mình để yêu lấy mình.

Lấy điện thoại ra tôi gọi cho Ly. Ly lập tức bắt máy.

"Alo?" - Ly hỏi.

"Đi dạo phố một tí rồi đi cafe không?"

Tôi nhẹ giọng hỏi Ly, rất lâu rồi chúng tôi không đi chơi cùng nhau. Hồi đại học thì đi suốt, dăm ba bữa lại đi một lần.

"Đi chứ, tưởng cậu quên luôn cách đi chơi rồi!"

Ly cười rồi nói với tôi. Tôi biết cô ấy đùa cũng cười đáp.

"Vẫn thích chọc mình như xưa ha, chỗ cũ nha chính giờ gặp"

"Oke~ bạn nhỏ" - Ly đáp.

Ly rất đúng hẹn, chính giờ đã thấy cô ấy có mặt đứng trước cửa hàng quần áo mà chúng tôi hay mua.

Tôi và cô ấy thử rất nhiều đồ, bộ nào cũng ưng.

Đứng ngoài phòng thay đồ tôi đợi Ly.

"Trinh, vào đây tớ nhờ cái này" - Ly mở hé rèm ra, chỉ ló mỗi cái đầu và cái tay rồi ngoắc tôi.

Tôi nhướng mày nhìn Ly không hỏi nhiều liền làm theo lời cô ấy.

Vào đến phòng Ly lập tức nói.

"Kéo giúp tớ cái váy đi, tớ với không tới"

Tôi cười rồi cầm lấy khoá váy chầm chậm kéo lên.

Rồi hình ảnh trước mắt làm nụ cười tôi hơi đơ lại nhưng rất nhanh lại cười tiếp. Lưng cô ấy chằng chịt vết hôn, trên cổ cũng có.

"Cậu với bạn trai mặn nồng quá ha" - tôi ghẹo Ly.

Kéo xong rồi Ly quay người lại nhìn tôi cười híp mắt, nụ cười của hạnh phúc.

"Ừ, anh ấy thương tớ lắm, nhìn xem tớ đẹp không?"

Ly hỏi tôi, tôi cũng chăm chú nhìn cô ấy. Thế rồi tôi lại phát hiện một chuyện khiến tôi hít thở có chút khó khăn.



Váy cô ấy mặc là loại xẻ ngực, rãnh ngực quyến rũ lộ ra, đồng thời tôi cũng nhìn thấy nốt ruồi son trên làn da trắng nõn ấy.

Tôi nhớ hình như lúc tôi xem điện thoại của Phong có nhìn thấy một tấm ảnh nóng, mà người con gái trong đấy trên ngực cũng có nốt ruồi son y như thế.

"Trinh!" - Ly kêu lớn khiến tôi hoàn hồn.

"À…ừ đẹp"

Tôi vội đáp rồi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Ly tôi cố trấn an mình, Ly là bạn thân của tôi, cô ấy sẽ không thể là cô gái đó đâu là tôi nghĩ nhiều thôi.

Ly tặc lưỡi.

"Coi cậu kìa, gặp gái đẹp là như thế đấy"

Tôi cười hì hì rồi bĩu môi.

"Thôi cô nương ơi, cô đẹp nhưng mà tôi gái thẳng, đừng có hòng mà bẻ cong tôi"

Ly đưa hai tay về phía tôi, khuôn mặt giả vờ nham hiểm.

"Vậy đó ha, nhớ giữ mình nha một ngày nào đó tớ sẽ xơi sạch cậu"

Rồi Ly lao đến ôm tôi, cù lét tôi.

"Hahaa, nhột tớ, buông ra, hahaa"

Tôi cười chảy nước mắt, cười không ngừng được. Đúng là chỉ có Ly mới làm tôi thoải mái thế này.

Ai cũng được nhưng người con gái kia chắc chắn không phải Ly.

Lựa xong đồ thì chúng tôi đi cafe. Một chiếc quán nhỏ nhỏ ngay góc ôm cua của ngã ba, trong quán trồng nhiều cây xanh, nhạc trong quán lúc nào cũng là loại lofi dễ chịu.

Đôi lúc buồn lòng đến ngắm đường phố, nghe nhạc cũng tốt lắm.

"Cậu với anh Phong dạo này sao rồi?"

Tôi đang uống nước nghe Ly hỏi thế cũng có chút trầm ngâm, đặt ly nước trở về chỗ cũ mặt tôi không tránh khỏi u sầu.

"Chắc ly hôn."

Ly trố mắt nhìn, cô ấy có vẻ bất ngờ và tiếc nuối lắm.

"Thật hả? Cậu mà ly hôn thì sao tớ đây lại tin vào tình yêu được nữa, cậu với Phong yêu nhau cỡ nào ai cũng biết mà, ước mơ của bao người"

"Ừ! Hồi ấy là vậy, giờ thì tớ không chịu nổi nữa, cậu cũng biết mà, anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ." - tôi đáp.

Ly xụ mặt, hai mắt hiện lên u buồn.

"Thôi không sao, tớ ủng hộ cậu, cậu làm gì tớ cũng ủng hộ, lỡ có buồn thì tìm tớ, tớ nghe cậu khóc."

Tôi nhìn Ly với ánh mắt cảm kích,hai mắt tôi chợt đỏ lên, cũng may là tôi còn Ly.



"Mà thôi đừng nhắc chuyện buồn nữa, khi nào thì cậu công khai bạn trai rồi còn cưới hỏi nữa, quen nhau cũng lâu rồi còn gì!"- tôi hỏi cô ấy, tôi cũng trông mong ngày Ly nên vợ nên chồng.

Ly xua xua tay rồi lắc đầu.

"Anh ấy bận lắm với cả kín tiếng lắm, chẳng muốn ai biết mình, gia đình anh cũng khó đến giờ chưa đồng ý chuyện kết hôn"

Tôi cũng buồn cho cô bạn thân của mình, chống cằm lên tay, tôi hỏi tiếp.

"Sao mà khó, cậu cũng tiểu thư con nhà giàu lại có công việc ổn định mà"

Ly cắn cắn môi rồi nói nhỏ.

"Vợ anh ấy không cho"

Tôi nghe đến đây thì điếng người, mắt mở to khó tin nhìn Ly.

"Hahaha…" - Ly cười lớn.

"Nói vậy cậu cũng tin nữa, coi cậu kìa"

Tôi lúc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện vậy mà đùa được đó ha, cậu đó, vẫn y như ngày nào"

Tôi nhạy cảm quá rồi, bởi lẽ chồng tôi nɠɵạı ŧìиɧ nên tôi nhạy với người thứ ba lắm, tôi không thể chấp nhận được việc người tôi quen biết là kiểu người mà tôi chán ghét.

"Ba mẹ anh ấy nói anh ấy còn phải lo cho sự nghiệp khi nào ổn rồi mới cho cưới, anh ấy cũng vậy"

Ly lặng lẽ giải thích tôi thấy được sự buồn bã của Ly.

"Tớ cũng muốn cưới lắm, đời con gái có bao nhiêu cái mười năm đâu, đợi anh ấy ổn định sự nghiệp rồi thì biết đến bao giờ"

Tôi xoa xoa tay cô ấy rồi an ủi.

"Thôi không sao, chậm mà chắc, đừng có như mình"

Ly thở dài rồi gật đầu.

"Ừ! Sau này có cưới thì mời cậu"

"Đi cho cậu hai chỉ vàng" - tôi cười đáp.

Ly cũng thích lắm cười tít mắt.

"Khách quý, khách quý"

Tâm sự đến khi trời sập tối chúng tôi mới tạm biệt nhau. Hôm nay tâm trạng tôi khá vui, cảm thấy cuộc sống đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.

Thế nhưng đến khi trở về nhà, nhìn hình ảnh trước mắt lại khiến tôi khó chịu.