Chương 7.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại, gọi một cuộc điện thoại và quyết định sử dụng vũ khí hợp pháp để bảo vệ mình.

Vài giờ sau, luật sư Trần tới khu dân cư của chúng tôi, cùng với luật sư Trần, chúng tôi đến đồn cảnh sát để trình báo tội á.c.

Tôi đã đăng biên bản thụ lý vụ án và thư của luật sư lên mạng, bài blog này được một công ty luật có tiếng ở thành phố bình luận và chuyển tiếp:

[Luật sư Trần Xuân của công ty luật chúng tôi sẽ là luật sư của cô Ôn Văn. Tất cả các tài khoản đã sử dụng bạo lực mạng với cô Ôn đã được thu thập đầy đủ để làm bằng chứng và các vụ kiện sẽ được đệ trình chống lại những thủ phạm và kẻ xúi giục bạo lực mạng có liên quan. ]

Tần Hoài Xuyên vội vàng gọi điện đến, đầu bên kia điện thoại mắng tôi:

"Ôn Văn, chuyện nhỏ như vậy mà em cũng đi báo cảnh sát? Ai bảo em đi?!"

"Tôi tự mình gọi, có việc gì không. Nếu có gì liên quan đến việc gọi cảnh sát thì đừng liên lạc với tôi. Nếu có thắc mắc gì, vui lòng liên hệ với luật sư của tôi."

"Ôn Văn, chúng ta cần được nói chuyện."

Tần Hoài Xuyên dịu giọng nói: "Ngày mai anh sẽ trở lại, anh nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm."

"Được.”

Chúng tôi quả thật nên nói chuyện một chút nhỉ.

Chiều hôm đó anh ấy nhanh chóng quay lại căn nhà thuê của chúng tôi, xách vali nói với tôi rằng anh ấy đang đi công tác nên cần dọn đồ.

Tôi nhìn anh nhồi nhét tất cả đồ đạc cá nhân của anh vào vali.

Dọn dẹp xong, anh ngồi xuống:

"Ôn Văn, tuy chúng ta đã chia tay nhưng anh vẫn không muốn chúng ta trở thành kẻ thù."

Tôi lặng lẽ nhìn anh, im lặng.

Thấy tôi không trả lời, anh lặng lẽ thở dài:

"Ôn Văn, chúng ta cùng nhau lớn lên, cho dù sau này không thể thành người yêu, anh vẫn hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh, đừng làm mọi chuyện quá tệ."

Tôi nhìn anh chăm chú:

“Không phải chính anh là người đã gây rắc rối sao?”

Sắc mặt anh ta cứng đờ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, ho nhẹ:

"Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Em có thể gọi cảnh sát để xóa bỏ chuyện này được không?"

"Tôi đã nói rồi, chuyện này không cần nói tới nữa, nếu anh muốn nói gì thì cứ nói với luật sư của tôi."

"Em chỉ là một kẻ vô danh. Nếu em hủy tài khoản và đăng kí tài khoản khác thì cũng không ai biết đến em. Còn anh thì khác. Bây giờ anh đang ở dưới ánh đèn sân khấu nên không thể mắc bất kỳ sai lầm nào."

“Vậy là anh cứ yên tâm để tôi trở thành một con chuột bạch à?”

Tôi nhìn Tần Hoài Xuyên, nhưng ánh mắt anh ấy lại lảng đi, cúi đầu tránh nhìn tôi.

"Thật xin lỗi, gần đây anh chịu quá nhiều áp lực, nhưng anh thực sự không còn lựa chọn nào khác, anh không phải cố ý làm tổn thương em, anh cũng cảm thấy rất đau lòng."

"Thôi được rồi, Tần Hoài Xuyên, anh đừng nói với kiểu đáng thương như vậy, đây không phải là do anh sao?”

"Em thực sự không định rút đơn kiện à?"

"Ừ.”

Anh ta thở dài: "Chu Vận được công ty đánh giá cao. Làm sao em có thể tự mình kiện một công ty được?"

"Bây giờ là một xã hội được quản lý bởi pháp luật. Tôi tin vào tính chuyên nghiệp của luật sư của mình và luật pháp."

"Vậy được rồi.”

Anh đứng dậy, kéo vali đi về phía cửa, Pudding dường như biết anh sẽ không bao giờ quay lại, đuổi theo bước chân anh và kêu meo meo không ngừng.

Anh ấy dừng lại, nhìn Pudding, rồi nhìn tôi:

“Đừng để Pudding chạy ra ngoài.”

Tôi bước tới bồng Pudding lên, anh mở cửa quay lại nhìn tôi:

"Anh đi đây, bảo trọng."

Rồi anh rời đi mà không ngoảnh lại, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi biết mối tình thanh xuân của mình đã hoàn toàn kết thúc.