Chương 15

"Cậu có phát hiện không khí chỗ bên kia cứ... là lạ." - Tống Viễn Xuân chia hạt dưa cho một thực tập sinh, chỉ vào một góc trong tổ nhϊếp ảnh.

Thực tập sinh gật gật đầu.

Tống Viễn Xuân không thể hiểu được, anh cảm thấy bầu không khí này cũng rất quen thuộc, lòng hiếu kỳ khiến anh phải kéo một chiếc ghế ra đó ngồi. Chọn được góc đẹp, vừa có thể nhìn thấy người mẫu và người chụp chỉnh sửa lẫn nhau, vừa có thể nhìn thấy ảnh chụp chưa được xử lý trên máy tính.

Ừm... Tống Viễn Xuân nhìn thật lâu, càng lúc càng thấy cảm giác này rõ ràng, không khác lắm so với lúc anh chụp Giang Thậm.

Sao anh cứ thấy người mẫu này được người này chụp đẹp lạ thường? Vấn đề ở ánh sáng? Hay là camera? Tống Viễn Xuân nhìn phát ngốc đến mức hai mắt mờ cả đi, cầm máy ảnh ngồi đơ một chỗ. Giang Thậm cũng đang đi lòng vòng quanh đó, dưới góc nhìn của hắn thì vợ hắn đang nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của một người đàn ông xa lạ mà xuất thần.

Tống Viễn Xuân hoàn toàn không ý thức được Giang Thậm đang đến gần, anh lấy ra bức ảnh anh chụp Giang Thậm gần mười năm trước, cả hai cùng phát sầu.

Giang Thậm không đi nữa, hắn hơi buồn buồn: "Em thích... người trẻ tuổi à?"

Tống Viễn Xuân cũng vẻ mặt u sầu: "Không thích. Anh có thể cho em chụp vài bức không?...... Đừng lắc đầu, không được cũng phải được."

Nhϊếp ảnh gia chọn ngàn tuyển vạn một bức giữa ngàn bức, tay cầm máy ảnh đắt tiền, ba phút thở dài bốn phút lắc đầu ngao ngán, Giang Thậm ngồi trên ghế cố gắng làm mấy tư thế đẹp đẹp.

Kỳ lạ, lần này chụp ảnh sao lại có cảm giác này.

Cuối cùng Tống Viễn Xuân quyết định sử dụng tên đầu to Giang Thậm, để Giang Thậm nhìn xem rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào. Giang Thậm quả không hổ là ông chủ Giang, hắn nhìn ảnh chụp, nhìn Tống Viễn Xuân, cười ý vị thâm trường, đè anh lên sofa làʍ t̠ìиɦ.

Đánh nửa này, người nào đó lại thất thần: "Thế rốt cuộc là vì sao?"

Giang Thậm: "......"

Gần cuối tháng, nhà họ Giang lại tổ chức tiệc đưa tiễn cố nhân. Giang Thậm mặc lễ phục đen, Tống Viễn Xuân đang đứng phía sau giúp hắn đeo caravat, Giang Thậm đè lại bàn tay hiện rõ khớp xương của anh.

"Tâm trạng không tốt à."

"Tâm trạng không tốt." - Tống Viễn Xuân ôm lấy hắn từ phía sau: "Em biết anh rất đau lòng. Có em ở đây rồi."

"Mấy ngày trước, cô họ Giang Thư nói với anh, nói anh đừng trách ba anh." - Trong mắt Giang Thậm phủ kín tơ máu: "Anh không biết có nên không. Anh... anh không biết làm gì cả."

"Em không trách chú Giang, anh cũng đừng trách chú."

"Nhưng thật ra có rất ít người rộng lượng được như ẹm." - Giang Thậm hôn anh.

"Ừm... Cho anh xem cái này nhé?" - Tống Viễn Xuân bật điện thoại mở một bức ảnh. Trong ảnh là một tờ giấy, nét chữ đã không còn nhiều sức lực nhưng vẫn rất mạnh mẽ: Gửi cậu Tống, lão Giang tôi mời cậu đến tham dự tang lễ của tôi. Cũng mời cậu về gặp lại con trai. Những chuyện trước kia, thực sự xin lỗi cậu.

Ký tên, Giang Thời Đào.

Đầu ngón tay Giang Thậm run rẩy. Lúc này hắn mới hiểu ý của Giang Thư là thế nào: Giang Thời Đào đã đưa Tống Viễn Xuân về lại đây.

"Trước đây chú Giang yêu nghệ thuật như mạng sống của mình, chỉ tiếc là nghề không chọn người. Chú rất tôn trọng những người làm trong ngành nghệ thuật. Thế nên em mới..." - Tống Viễn Xuân nắm chặt tay Giang Thậm, mười ngón tay đan vào nhau: "Chú rất yêu anh. Suy bụng ta ra bụng người thôi, em không trách chú đâu. Vả lại chú Giang còn cho em cơ hội được gặp anh nữa. Mặc dù..." - Mặc dù là lễ tang.

Tống Viễn Xuân không biết nên đến gần với Giang Thậm đang đứng ở vị trí rất cao bằng cách nào, trong lúc không biết nên làm cách nào lại gặp được Giang Thanh Việt. Vừa là fan của mình, vừa là tiểu bối của Giang Thậm, anh đã chủ động mời Giang Thanh Việt uống rượu nói chuyện phiếm, đợi đến đêm khuya mới đánh cuộc vận khí.

"Nhưng mà ngày tang lễ, lúc em đứng trước ảnh chụp của chú Giang, đột nhiên em có suy nghĩ: Chúng mình cuối cùng cũng được chú Giang chấp nhận rồi."

Hai người sóng vai ra khỏi phòng.

"Mặc dù từ trước em vẫn chưa ý thức được. Nhưng... Em hy vọng em có thể được chúc phúc, hy vọng anh có thể được chúc phúc. Em hy vọng không có ai vì hai chúng ta mà chịu khổ, không có ai vì chúng ta mà trở nên bất hạnh." - Tống Viễn Xuân cười: "Có lẽ bây giờ đã thành hiện thực rồi nhỉ?"