Chương 3

Giang Thanh Việt hưng phấn cực kỳ, ngồi ở ghế sau nhích tới nhích lui. Cảm xúc kịch liệt khi nãy vẫn cứ cuồn cuộn trong người Giang Thâm, hắn cau mày hỏi: "Em quen cậu Tống à?"

Nói xong, hắn mới nhớ ra em họ mình cũng học nhϊếp ảnh, nghe nói mấy hôm trước trường của cậu mở triển lãm nhϊếp ảnh, vậy thì cậu quen Tống Viễn Xuân cũng là chuyện bình thường.

"Đấy là Tống Viễn Xuân đấy! Em thích anh ấy lâu lắm rồi, lúc nghe nói anh ấy nằm trong danh sách đề cử giải Thiên Tân em còn xin mẹ cho đến dự buổi lễ nữa, quả nhiên anh ấy được giải vàng! Lúc đó nhiều người đến chúc mừng anh ấy quá, em không chen được..."

Giang Viễn biết ngày Tống Viễn Xuân được nhận giải, cách đây không lâu lắm. Hôm đó cũng là buổi họp hội đồng quản trị của nhà họ Giang.

Giang Thậm vừa hoàn tất việc chuyển nhượng cổ phần của Giang Thời Đào, lần đầu tiên tham gia cuộc họp với tư cách là cổ đông chính, hắn bận tới bận lui đối phó với các lãnh đạo nghi ngờ mỉa mai vừa công khai vừa kín đáo. Cuộc họp kéo dài đến một giờ sáng, Giang Thậm vừa nằm lên ghế sofa trong phòng làm việc đã ngủ say đến tận hôm sau mới tỉnh. Vừa tỉnh, hắn cuống quít mở điện thoại, người do hắn sắp xếp đến buổi lễ nói người nhận giải đã rời đi rồi, hội trường náo nhiệt sôi động hôm qua giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn.

Rất giống với cuộc sống của Giang Thậm, rực rỡ trong phút chốc ngắn ngủi rồi phải dành rất nhiều thời gian để thu dọn tàn cục.

Mấy ngày sau buổi lễ đó là cuối tuần, Giang Thậm về nhà cũ, Giang Thời Đào gọi hắn vào phòng làm việc, rất tự hào: "Tống Viễn Xuân quả không hổ là học sinh ba nhìn trúng. Mắt nhìn người của ba vẫn chưa già đâu!"

Nói xong, ông mở hộp chiếc hộp màu đen sang trọng ra. Vải nhung đỏ hồng bọc lấy chiếc cúp được điêu khắc tinh xảo.

Tống Viễn Xuân là người không màng danh lợi, Giang Thậm biết điều này từ lâu lắm rồi. Bây giờ, chiếc cúp này đã chứng minh mắt nhìn người của ba hắn rất chính xác. Hắn nghĩ, chẳng lẽ thứ này cũng chứng minh rằng năm ấy Giang Thời Đào đưa Tống Viễn Xuân đi cũng hoàn toàn chính xác hay sao?

Giang Thời Đào nói: "Mấy năm nay con trưởng thành hơn nhiều rồi, ba cũng có thể yên tâm giao hết cho con. Sau này, ba mẹ đều không còn nữa, nhớ gọi cô Giang Thư đến giúp con, tìm một đứa trẻ tốt..."

Mà bây giờ, Giang Thời Đào đã nằm trong quan tài, cát bụi rồi lại trở về với cát bụi. Giang Thậm đưa Giang Thanh Việt về phòng, phải đi qua đại sảnh mới về phòng mình được, hắn thấy đại sảnh chỉ đốt một chiếc đèn dầu, đến gần mới phát hiện Giang Thư đang ngồi trên ghế. Thời tiết hơi lạnh, cô choàng chiếc khăn lông ấm áp vẫy Giang Thậm đến cạnh.

"Nam Nam à, anh trai của cô không phải người cha tốt." – Giang Thư mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.

Giang Thậm không biết đáp lại thế nào. Là tốt hay xấu, hắn không thể dùng miệng quyết định, ví như ông ấy là người giúp hắn có được ngày hôm nay, ông ấy cũng là người đưa Tống Viễn Xuân ra nước ngoài. Nếu không có Giang Thời Đào, Giang Thậm và Tống Viễn Xuân chỉ là hai cái tên rất bình thường, chứ không phải hai cái tên đặc biệt như bây giờ.

Giang Thư cười lên rất dịu dàng, có vẻ ấm áp của người mẹ hết mực thương con. Cô nhẹ nhàng nói: "Chuyện của Tống Viễn Xuân, khi ấy cô cũng biết."

Ngọn lửa lung lay, biểu tình của Giang Thậm mờ mờ dưới ánh đèn, nhìn không rõ.

"Nhưng mà anh cô không bắt cô làm gì hết. Lúc đó cô không nghe điện thoại của cháu cũng là do cô tự quyết định." – Giang Thư nói: "Cháu cứ trách cô đi."

Giang Thậm hỏi: "Khi đó, chuyện của chúng cháu, đáng để phản đối đến thế à?"

Giang Thư duỗi tay, xoa tóc hắn: "Cô biết cô đã làm sai. Nhưng cô không hối hận. Nam Nam à, bọn cô rất thương cháu, cháu là con của Giang Thời Đào, là cháu ruột của cô, bọn cô đều là người nhà của cháu, đều rất thương cháu."

"Sau đó cô nghĩ, nếu lúc ấy cho phép cháu đi cùng cậu ấy, sẽ không có Giang Thậm gai góc mạnh mẽ nhớ kỹ từng việc nhỏ nhất của Giang thị như bây giờ. Nếu lúc ấy không để Tống Viễn Xuân đi, có lẽ bây giờ cậu ấy chỉ là một viên chức bình thường, rảnh rỗi đi chụp vài tấm ảnh." – Giang Thư nói rồi cười: "Người lớn xấu thật đấy, rõ là thành quả các cháu cố gắng cực nhọc mới có được, vậy mà lại nhận hết về mình."

"Đừng trách ba cháu. Ông ấy đưa Tống Viễn Xuân về lại rồi. Ông ấy cũng muốn xin lỗi cháu từ rất lâu rồi." – Giang Thư rơi nước mắt: "Tha thứ cho ông ấy đi."