Chương 13: Em muốn đổi chỗ

Bây giờ vẫn còn sớm, bến xe chỉ có hai người là cậu và Kỳ Mặc yên lặng đợi xe. Nguyễn Thịnh cảm thấy buồn chán nên bắt đầu nghiên cứu bộ đồng phục học sinh của Kỳ Mặc mà cậu đang mặc. Nó lớn hơn đồng phục của cậu một cỡ, cậu mặc cũng quen rồi. Đồng phục của Kỳ Mặc rất sạch sẽ, không có vết mực xanh đỏ nào, vết mực duy nhất là dòng chữ viết tay màu đen trên tay áo trái do cậu để lại.

Lúc đó cậu nói muốn đổi cho anh một bộ đồng phục mới, nhưng Kỳ Mặc nói, mỗi người đều để lại tên mình trên đồng phục làm dấu, vết mực này coi như là Nguyễn Thịnh đánh dấu đồng phục cho anh.

Vết mực đã phai đi sau nhiều lần giặt, còn có ai còn nhớ nó từng là một ký hiệu.

Nguyễn Thịnh dùng sức lấy tay chà sát, nhưng tất nhiên không thể xóa đi. Cậu biết nỗ lực của mình là vô ích, cậu không quan tâm nữa, mà giấu vết mực ở vị trí không nhìn thấy.

Buổi sáng, xe bus đến đúng giờ.

Đến trường.

Giống như là ngầm hiểu, vào trường cả hai không nói gì. Quả thật, Nguyễn Thịnh không muốn đến trường, với tình hình chân cậu, cậu xin nghỉ cũng không sao, nhưng cậu không biết đi đâu. Còn không bằng ở lại trường, cũng để cho cái hệ thống 886 kia hết hy vọng với bọn họ.

Cậu lề mề nửa ngày cuối cùng cũng tới lớp học, cậu ngồi xuống chỗ của mình, lúc này cậu mới nhìn thấy Kỳ Mặc bước vào, anh còn vô lớp trễ hơn cậu, nhưng cậu không cũng không suy nghĩ nhiều, cậu nằm xuống bàn ngủ bù.

Ngủ được hai tiết, Nguyễn Thịnh liền tỉnh, người bàn trên đang thấp giọng hỏi Kỳ Mặc, cậu nghĩ thầm phải đổi chỗ thôi, ồn ào quá.

Cậu nghiêng người dựa vào tường, ngẩn người nhìn mây trắng trên trời. Chỉ là, sự tồn tại của một số người thực sự khiến cậu cảm thấy khó chịu, không thoải mái.

“Học thần, tay của cậu!” Bàn trước hít một hơi lạnh, cậu ấy còn chưa thấy rõ Kỳ Mặc đã kéo tay áo xuống che khuất toàn bộ vết thương, chỉ nhớ vết xanh tím đan xen. Thật đáng sợ.

Kỳ Mặc bình tĩnh nói: “Không có gì.”

“Học thần, cậu…” Người ngồi bàn trên là ban cán sự lớp, cậu ấy nhớ tới những lời cô Đường nói về tình hình gia đình của học thần, trong lòng lạnh đi vì những lời nói đó. Cậu ấy nghĩ điều gì đó, cậu ấy thay đổi nói một cách uyển chuyển và nghiêm túc: “Bạo lực gia đình là bất hợp pháp.” Nguyễn Thịnh không nói nên lời, đáng đời, đây là điều mà Kỳ Mặc đáng phải chịu.

“Tránh ra.” Bây giờ cậu muốn đi tìm cô Đường đổi chỗ.



“Ừm, ngồi đi.” Cô Đường chấm bài tập không ngừng, nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu, trêu chọc nói: “Em bị thương như vậy còn tới tìm cô, thế nào, cuối cùng cũng biết tìm cô để chăm chỉ học hành rồi sao?”

“Cô Đường, em muốn đổi chỗ ngồi.”

Nghe vậy, cô Đường Ban đặt bút trên tay xuống, có chút kinh ngạc, hai người bình thường cùng vào cùng ra hiện tại lại muốn đổi chỗ ngồi? Xem ra mâu thuẫn không nhỏ.

Tuy nhiên, hai ngày nay cô đã đủ bận rộn với việc huấn luyện và chuẩn bị bài giảng, chuyện giữa bạn học với nhau vẫn là tự mình giải quyết cho thỏa đáng, cái tuổi này có thể có bao nhiêu thù địch chứ.

“Không được, Nguyễn Thịnh, cô quyết định hay em quyết định, là em cầm đơn đến chỗ cô nói muốn ngồi với Kỳ Mặc mà, bây giờ là thế nào?”

Ban đầu, cô cũng đã hỏi qua Kỳ Mặc về việc đổi chỗ ngồi, em ấy đồng ý cô mới đổi, sau khi đổi chỗ, quả thật Nguyễn Thịnh ngoan hơn không ít, cô khá hài lòng với vị trí chỗ ngồi này.

Nhưng một giáo viên hiền lành dân chủ như cô sẽ không làm như vậy, điều này không phù hợp với tác phong của cô. Cô cười nói: “Đổi cũng được, em gọi Kỳ Mặc đến nói với cô, nếu hai em có mâu thuẫn không thể giải quyết mà cả hai em đều đồng ý thì cô sẽ đổi chỗ cho hai em.”

Cô ấy nói xong thì vẫy tay về phía cửa:“Ai, ai đang ngoài đó…”

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Thịnh cắt ngang: “Không cần đâu cô.”

“Cái gì không cần?”

“Không cần đổi.”

“Vậy thì tốt, có vấn đề gì phải tìm cô trước.”

Nguyễn Thịnh không tình nguyện, cậu xoay người ra ngoài, trong lòng có chút chán nản.

Cậu đi loanh quanh, đi tới chỗ góc thường trèo tường ra ngoài, ở đó còn có ba học sinh chuẩn bị trèo tường.

Ba người thấy Nguyễn Thịnh đi tới, lập tức chào hỏi.

“Anh Nguyễn.”

Nguyễn Thịnh không biết những người này, cũng không quan tâm. Một trong số họ nhìn thấy bàn chân bó bột của Nguyễn Thịnh, do dự nói: “Anh Nguyễn, anh cũng muốn ra ngoài sao, có cần chúng em giúp không?”

“Không cần, các cậu đi đi.”

“Được.”

Ba người lần lượt trèo ra ngoài.

Ban đầu, Nguyễn Thịnh chỉ muốn đi dạo, nhưng bây giờ cậu lại nảy ra ý muốn ra ngoài. Sau khi nheo mắt ước tính khoảng cách, cậu định ném chiếc nạng sang một bên.

Một tiếng hét vang lên từ xa: “Bên đó là học sinh lớp nào?”

“Nguyễn Thịnh! Lại là em!”