Chương 53: Phó Minh Dư anh đi chết đi!

Edit: Lạc Lạc

Tốt nghiệp cấp ba được gần mười năm, từ đó về sau mỗi người một ngả, tính ra đã lâu rồi không gặp nhau, anh và Lý Chi Hòe gặp nhau một lần vào năm ngoái, lúc chủ nhiệm lớp cấp ba bị bệnh nặng, anh đến thăm một lúc, vội vàng nhìn lướt qua trong phòng bệnh.

Phó Minh Dư không phải là một người liên hệ mật thiết, trường đại học không nằm trong nước, rất ít tiếp xúc với bạn học cấp ba. Sau khi tốt nghiệp thì về nước, mọi người đều nhận được tin tức, lâu lâu mời họp mặt, nếu anh không thực sự có việc, thì là mượn cớ thoái thác, chưa bao giờ xuất hiện trong các cuộc họp lớp lớn lớn bé bé này.

Bình thường công việc đã bận rộn, anh không muốn lãng phí thời gian vào kiểu xã giao vô vị này.

Nói một cách thực tế hơn, nhóm bạn học cấp ba đó đã không phải là người trong giới, anh không cần phải phí thời gian để duy trì mối quan hệ.

Nhưng thật ra anh lại có chút ấn tượng với Lý Chi Hòe.

Thứ nhất, Lý Chi Hòe là con gái của chủ nhiệm lớp cấp ba của anh.

Thứ hai, sự xuất hiện của Lý Chi Hòe trong năm nay thật sự quá mạnh mẽ, liên tục thống trị màn ảnh, không ngừng lên hot search, tuy Phó Minh Dư bận rộn với công việc, nhưng cũng đã nghe được nhiều lần từ miệng của bạn bè.

Hơn nữa, thời cấp ba Lý Chi Hòe không tính là xuất chúng.

Thẩm mỹ khi đó không ăn kiểu diện mạo này của cô, quá khí khái anh hùng, không đủ mềm yếu.

Sau đó cô được nhận vào Học viện Điện ảnh, vẫn có người không coi trọng, đoán trước một tương lai tinh tú gập ghềnh của cô.

Sự thật chính là như thế, phải mất sáu bảy năm kể từ khi tham gia bộ phim truyền hình đầu tiên cho đến năm ngoái, người đã đến tuổi hai mươi bảy nhưng vẫn chưa nổi tiếng được chút nào, ngay cả người quản lí cũng rơi vào trạng thái từ bỏ.

Nào ngờ cô đã dường như chạm đáy trong năm nay, từ một bộ phim tình yêu có kinh phí thấp vào đầu năm cho đến ngựa đen phòng vé, cho đến có tiếng tăm trong một bộ phim hài kỳ nghỉ hè, cho đến đoạt giải phim văn học cách đây không lâu, từ con đường mười tám bước đến con đường diễn viên.

“Nghe nói anh đến đây tham dự cuộc triển lãm hàng không, sao không thấy Yến An đến thế?” Lý Chi Hòe quấn khăn choàng, tóc xoăn dài, đeo một vài sợi vàng, ánh lên chút tia sáng bên dưới ánh đèn mờ của bữa tiệc.

"Triển lãm hàng không lần này là do chị gái anh ta tham dự.” Phó Minh Dư nâng ly, “Chúc mừng, nghe nói cô đã đoạt giải vào tháng trước.”

Lý Chi Hòe cười nói: “Dính chút ánh sáng của đạo diễn và nhà biên kịch thôi mà.”

Cô ngửa đầu uống một ngụm rượu, gõ nhẹ ngón tay lên chân ly, suy nghĩ xem nên nói gì, lại thấy tầm mắt của Phó Minh Dư lại đang rơi vào điện thoại.

Anh nhìn xuống điện thoại, nhìn câu nói “Chỉ cần mau chóng đổi anh trai, không có nỗi buồn chỉ có tình yêu : )” của Nguyễn Tư Nhàn, có chút ngứa răng.

[ Phó Minh Dư ]: Thiếu phạt à?

Lúc Phó Minh Dư trả lời tin nhắn, Lý Chi Hòe để ly rượu chạm vào miệng, nửa che nửa lộ quan sát anh.

Năm trước gặp nhau ở phòng bệnh, cô phải chạy show, thậm chí cũng không nói được một lời nào, nhưng chàng trai vẫn bắt mắt như thời niên thiếu. Khác ở chỗ là khí chất lắng đọng và trầm ổn hơn.

Nhưng hôm nay, bên dưới ánh đèn rực rỡ của bữa tiệc, nhìn anh thật cẩn thận, chỉ cảm thấy anh kiên nghị và nam tính hơn so với khi còn trẻ.

“Anh bận lắm à?”

“Không sao.” Cất điện thoại vào, Phó Minh Dư nói, “Tin nhắn của bạn gái.”

"Ồ, ra vậy.” Lòng bỗng chìm xuống một cách khó hiểu, một sắc màu lạ trong ánh mắt nhanh chóng biến mất ngay khi mí mắt khép lại, Lý Chi Hòe xoay xoay chiếc ly chân dài, sau đó nói, “Anh biết chuyện Ổ Nhân sẽ kết hôn vào tháng tới không?”

Cái tên này nghe có vẻ quen tai, theo lời nhắc của Lý Chi Hòe, Phó Minh Dư nhớ ra.

Ổ Nhân, đó chẳng phải là cô hoa hậu giảng đường đã gây ra một vết nứt lớn trong tình bạn mong manh giữa Phó Minh Dư và Yến An sao?

Sau khi tốt nghiệp đã không còn liên lạc, nếu không phải thường xuyên nhìn thấy gương mặt thối tha của Yến An, Phó Minh Dư thật sự không thể nhớ ra người này.

“Không rõ lắm.”

Lý Chi Hòe gật gật đầu, không nói gì nữa.

Trong lòng lại có một tia mừng thầm không thể diễn tả.

Thời cấp ba cô và Ổ Nhân là chị em tốt như hình với bóng, nhưng cả trường lại chỉ biết đến mối tình đầu Ổ Nhân đẹp người hát hay, phớt lờ Lý Chi Hòe biết chơi đàn guitar ở bên cạnh.

Ngay cả trong buổi dạ hội tốt nghiệp, lúc Ổ Nhân tỏ tình với Phó Minh Dư, cô cũng lên sân khấu đệm nhạc làm nền.

“Chồng cô ấy cũng học chung trường với chúng ta, chính là anh chàng chơi bóng rổ giỏi ở lớp kế bên, bây giờ là kỹ sư công trình……”

Phó Minh Dư lịch sự nghe cô nói hết, thấy thời gian không còn sớm, lập tức chuyển qua một chủ đề khác, “Thời gian không còn sớm, ngày mai tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được.”

Anh đặt ly rượu xuống, xoay người đi chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, vừa đi được vài bước ——

“Đợi đã!”

Lý Chi Hòe bỗng gọi anh lại, cầm ly rượu đi về phía anh.

Nguyễn Tư Nhàn đã ngủ thϊếp đi trong lúc xem chương trình thực tế.

Ngủ sớm, tất nhiên cũng dậy sớm.

Đến phòng tập thể hình hai tiếng, trở về tắm rửa giặt đồ tổng vệ sinh, bận bịu xong, cũng mới 11 giờ.

Hiếm khi được nghỉ phép, Nguyễn Tư Nhàn nhấn mở app thức ăn nhanh lên xem, vẫn quyết định tự khai hỏa.

Thời tiết rất lạnh, Nguyễn Tư Nhàn mặc áo khoác vào, quấn khăn quàng cổ, có một cơn gió lạnh ùa vào ngay khi mở cửa ra, cô lập tức nảy sinh ý định rút lui.

Thôi, thức ăn nhanh mới là chân lý cuộc sống.

Cô xoay người lại, vừa cởi giày, vừa kéo cửa.

Khi sắp đóng cửa lại, cô cảm nhận được một lực cản.

Trong lòng khó hiểu, cô kéo mạnh, nhưng thay vào đó cánh cửa lại bị kéo mạnh ra ngoài.

Tình huống gì đây?

Giữa "Ra sức đóng cửa lại” và “Đi ra ngoài xem xét”, Nguyễn Tư Nhàn đã chọn đóng cửa theo bản năng, tay kia nắm lấy tay cầm, dồn sức kéo một cái —— nhưng kẻ địch quá mạnh, không lay chuyển được, cửa lại bị kéo ra.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn ra bên ngoài, suýt nữa đã nghĩ rằng mình bị ảo giác.

Phó Minh Dư mặc một bộ vest đen thẳng thớm, bên ngoài khoác áo khoác dài cùng màu, được cắt may cẩn thận và tóm lược, toàn thân như có một sự hoàn hảo không tưởng —— ngoại trừ ý cười vô lại trong mắt anh.

“Em là phụ nữ, sao lại mạnh như vậy?”

Nguyễn Tư Nhàn đứng ở cửa, một hồi lâu mới hoàn hồn: “Chẳng phải mai anh mới về à?”

“Nghe giọng điệu của em, có vẻ như không mong anh về lắm?”

Nguyễn Tư Nhàn cố gắng làm cho biểu cảm của mình trông không có chút bất ngờ gì, nhướn mày nói: “Đúng vậy.”

Cô đứng ở cửa, khoảng cách rất nhỏ, không thể chứa được cả hai người.

Phó Minh Dư bất ngờ bước về phía trước, áp sát người mình vào người cô, một tay vòng qua eo cô, một tay kéo cửa, tiến lên một bước, cửa đóng lại, người cũng được anh đưa đến lối vào.

“Nếu anh còn không về, không biết ai đó lại muốn đổi bao nhiêu anh trai.”

Lúc anh nói lời này, hơi thở ấm áp phả vào mặt Nguyễn Tư Nhàn, kèm theo chút mùi thơm bạc hà, ngứa ran.

Nguyễn Tư Nhàn chống tay lên ngực anh đẩy đẩy, “Hầy, sắp xong rồi mà.”

Phó Minh Dư buông cô ra, nhìn quần áo của cô, hỏi: “Định ra ngoài à?”

“Ừm, mua ít rau.” Nguyễn Tư Nhàn quấn lại khăn quàng cổ, nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của anh, hỏi, “Đã ăn gì chưa?”

“Chưa.” Ban đầu Phó Minh Dư định cởϊ áσ khoác ra, nghe cô nói như thế, anh lại thả tay xuống, “Em muốn nấu ăn à?”

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, giấu cằm trong khăn quàng cổ.

“Đi thôi, đi siêu thị.”

Thật ra Nguyễn Tư Nhàn rất ít khi đi siêu thị, nhưng trông dáng vẻ của Phó Minh Dư, như là đã đi nhiều hơn anh.

Bước vào lối vào, anh tiện tay lấy một chiếc xe đẩy ở một bên, nhìn lên thẻ hướng dẫn, đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống.

Không có nhiều người trong siêu thị vào buổi trưa, hầu như đều đến mua thức ăn, trong đó cũng không thiếu bóng dáng những đôi vợ chồng trẻ.

Lúc này, Phó Minh Dư dường như vẫn có việc bận. Một tay đẩy xe, một tay nghe điện thoại.

Nguyễn Tư Nhàn đi theo sau anh, bước đi đều đều, thỉnh thoảng chọn ra một vài nguyên liệu nấu ăn ở bên cạnh và ném chúng vào xe đẩy.

Vài phút sau, Phó Minh Dư cúp máy, bỏ điện thoại vào túi, Nguyễn Tư Nhàn đã lập tức chú ý đến cánh tay trống rỗng của anh.

Nguyễn Tư Nhàn bình thản nhìn chằm chằm vào thùng chứa hàng, tay phải lại lặng lẽ luồng qua khuỷu tay của anh, giữ chặt cánh tay anh lại.

So với nắm tay, thật ra Nguyễn Tư Nhàn lại thích nắm cánh tay hơn, cảm thấy có cảm giác an toàn hơn.

Phó Minh Dư hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn cô.

Nguyễn Tư Nhàn quay mặt đi xem nguyên liệu nấu ăn, vài giây sau, cảm thấy Phó Minh Dư vẫn còn đang nhìn mình, vì thế quay đầu lại trừng mắt với anh.

“Nhìn gì mà nhìn?”

Tay không chịu nghe theo sai bảo thôi mà.

Phó Minh Dư cười, “Không có gì, thấy em đẹp.”

Câu nói này coi như vẫn có tiếng người.

Chỉ là cô phát hiện ra rằng, lúc Phó Minh Dư bước vào siêu thị, ngay cả bác gái bán hàng cũng luôn hướng ánh mắt đến anh. Nguyễn Tư Nhàn chu môi, khẽ nói: “Em không đẹp, không đẹp như anh.”

Phó Minh Dư: “Đừng tự ti.”

Tự ti?

Tên đàn ông này đang chuẩn bị mở một xưởng nhuộm áo Hằng Thế trong ngành công nghiệp trang phục quân sự sao?

Nguyễn Tư Nhàn cười khẩy một tiếng: “Ồ phải rồi, nếu em không tự ti, chồng đã một đống lớn rồi.”

Vừa dứt lời, người bên cạnh bỗng dừng lại.

Cô ngẩng đầu lên, còn chưa lấy lại tinh thần, môi đã bị cắn nhẹ một cái.

“……?”

Phó Minh Dư từ từ đứng thẳng người dậy, liếʍ khóe môi.

“Cái miệng này của em, hơi thiếu phạt.”

Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ được anh âu yếm trước mặt đám đông, chuyển động bị chậm lại, một hồi lâu sau mới chớp chớp mắt.

Dưới ánh mắt “Không nên nhìn nhưng lại không thể không nhìn” của những dì bán hàng, mặt cô đỏ bừng lên, tự giác ngậm miệng lại.

Thực phẩm vào buổi sáng rất phong phú đa dạng, Nguyễn Tư Nhàn chọn chọn lựa lựa cả buổi vẫn không vừa ý. Nhưng người bên cạnh thì ngược lại, thậm chí còn không buồn liếc mắt đến các thực phẩm, giống như đi siêu thị chỉ để làm tăng số bước WeChat*.

*Nằm trong WeChat Sport, là một ứng dụng theo dõi sức khỏe dựa trên số bước đi mỗi ngày

“Anh muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy cô nghe ra được chút cảm giác không tin tưởng vào tài nấu nướng của cô từ trong câu “Gì cũng được” này của Phó Minh Dư.

“Không có cái món này, cho anh ba giây suy nghĩ xem muốn ăn gì, nếu không lập tức dẹp đường hồi phủ.”

Nói xong, cô lập tức bắt đầu đếm: “Một, hai, ba ——”

Phó Minh Dư cúi đầu nhìn cô, như cười như không nói, “Muốn ăn gì cũng được à?”

“……”

Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi, tùy tay nhặt một hộp thịt bò ném vào xe đẩy, nói bằng vẻ mặt vô cảm: “Thích ăn thì ăn không ăn thì thôi.”

Vì tài nấu nướng thật sự không tinh tế lắm, cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn chỉ lựa một ít rau tươi.

Cả hai đi đến chỗ thanh toán tự động, Phó Minh Dư lấy đồ ra quét, Nguyễn Tư Nhàn đứng đợi bên cạnh.

Sắp đến lễ Giáng sinh, siêu thị đã bắt đầu phát những bài hát phù hợp với dịp này, xung quanh cũng được trang trí bằng những đồ trang trí nhỏ xanh xanh đỏ đỏ.

Nguyễn Tư Nhàn bỏ tay vào túi, nhìn chăm chú vào ông già Noel nhỏ được dán trên thùng chứa hàng ở trước mặt, nghĩ đến những ngày lễ tiếp theo, có chút thất thần.

Tết Dương lịch, Tết Âm Lịch…… Những ngày bận rộn nhất của ngành hàng không lại sắp bắt đầu rồi, chỉ cần nhìn vào những nhiệm vụ bay tiếp theo là đã khiến người ta nhức đầu.

Đột nhiên, sau khi thanh toán hóa đơn xong, Phó Minh Dư bước đến bên cạnh cô, nhìn theo tầm mắt của cô, dừng lại một lúc, sau đó nói: “Hôm nay anh còn có việc, không có thời gian.”

Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh, lại nhìn thùng chứa hàng ở trước mặt.

—— Cả một thùng bαo ©αo sυ.

Mẹ nó anh có ý gì?

L*иg ngực lập tức như tràn ngập bong bóng trong đó, muốn nổ tung, da đầu của Nguyễn Tư Nhàn cũng bắt đầu tê liệt, đập lên cánh tay anh.

“Phó Minh Dư anh thật sự phải biết ơn pháp luật vì đã bảo vệ tính mạng cho anh đấy!”

Thấy cô giận dữ mắng người, mặt đỏ gay, Phó Minh Dư nghiêng đầu mỉm cười với cô: “Lại bắt đầu rồi, muốn hôn à?”

“……”

Về đến nhà đã là 12 giờ trưa.

Nguyễn Tư Nhàn nổi giận đùng đùng, không muốn nấu cơm cho Phó Minh Dư, vì thế về đến nhà liền bỏ nguyên liệu nấu ăn vào bếp, sau đó cầm tạp dề đi ra ngoài.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh trong phòng khách, cô lại bác bỏ suy nghĩ này.

Lúc cô vào phòng bếp, Phó Minh Dư đã cởϊ áσ khoác ngoài và áo khoác vest ra, tựa vào ghế sofa, nhíu mày, nhắm mắt lại, nhưng có thể thấy rằng anh không ngủ.

“Anh mệt lắm à?”

“Ừm.” Phó Minh Dư hít một hơi thật sâu, vừa nới lỏng cà vạt vừa nói, “Tối qua lăn lộn cả đêm không ngủ, sáng nay phải chạy đến hai nơi rồi lại vội vã trở về.”

“Sao anh phải vội vã trở về trong hôm nay?”

Phó Minh Dư mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt sâu thăm thẳm.

“Muốn gặp em, không đợi đến mai được.”

Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, đeo tạp dề lên rồi xoay người vào bếp.

Cô muốn nấu xong bữa cơm này thật nhanh, nhưng tài nấu nướng không cho phép, ba món ăn nấu tại nhà mất khoảng một tiếng.

Hơn nữa lúc ra khỏi nồi, cô vẫn rất không tự tin.

Xét cho cùng, so với một tô mì của Phó Minh Dư, cô cảm thấy rằng hương vị do mình làm ra có thể không đủ ngon.

Nhưng may là Phó Minh Dư cũng vô cùng nể tình, lúc ngồi xuống ăn, Nguyễn Tư Nhàn hỏi anh thế nào, anh gật đầu nói: “Không tệ.”

Thấy anh tình ý chân thành, Nguyễn Tư Nhàn cũng lập tức cầm đũa lên ăn vài miếng.

“……”

Không biết nên nói vị giác của anh có vấn đề hay là kỹ năng diễn xuất quá cao siêu.

“Lần sau vẫn nên ra ngoài ăn đi.”

Vừa nghe nói “Ra ngoài ăn”, Phó Minh Dư dường như có chút mâu thuẫn, nhíu mày nói: “Không cần, ăn rất ngon.”

Có lẽ so với miến ngao hoa, anh vẫn chấp nhận ăn những món không phải quá mặn thì là quá nhạt này hơn.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Nguyễn Tư Nhàn cũng miễn cưỡng ăn hết một bát cơm, còn Phó Minh Dư lại nhận được cuộc gọi từ Bách Dương.

Anh đặt đũa xuống, khẽ đáp lại vài câu, sau đó cúp máy, đứng dậy mặc áo khoác vào.

“Có chút việc, anh về công ty trước đây.”

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu với anh.

“Đi đi.”

Ra đến cửa, anh bỗng nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Ngày mai anh có thời gian, em chuẩn bị……”

Nguyễn Tư Nhàn: “Cút!”

Phó Minh Dư ngớ người, thấy cô đỏ mặt, mới phản ứng lại.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh cười nói, “Anh nói là ngày mai anh sẽ đưa em đến một nơi.”

“……”

Sau khi Phó Minh Dư rời đi, Nguyễn Tư Nhàn dọn dẹp bát đũa, ngồi lên ghế sofa nghỉ ngơi.

Buổi trưa này thật sự là một mớ hỗn độn.

Rõ ràng trước kia cảm thấy tên Phó Minh Dư này nói chuyện vẫn khá đàng hoàng, bây giờ lại như thay đổi thành một người khác, như là bất cứ lúc nào cũng có thể cố tình chọc cô nổi cáu.

Nhìn chiếc cà vạt tối màu mà anh để quên trên ghế sofa, Nguyễn Tư Nhàn cầm lên chơi đùa một lúc.

Tự mình tìm bạn trai, có thể làm sao được đây, chịu thôi.

Điện thoại ở bên cạnh kêu lên hai cái.

[ Tư Tiểu Trân ]: Nguyễn Nguyễn……

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Chuyện gì vậy?

[ Tư Tiểu Trân ]: Mình nghĩ, chuyện tình yêu, đừng quá coi trọng nó.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: ?

[ Tư Tiểu Trân ]: Cậu nhìn cái cây lớn bên ngoài cửa sổ đi, tình yêu này, giống như nó vậy, hoặc là màu vàng hoặc là màu xanh.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: ?

[ Tư Tiểu Trân ]: Vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống, tình yêu là điều không đáng nhắc đến nhất.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Cậu uống dầu gió hay sao mà toàn nói mát thế hả?

[ Tư Tiểu Trân ]: Cậu tự xem đi, mình đang làm việc không về được, nếu tâm trạng cậu không ổn thì hãy đến gặp Biện Toàn, nhưng hãy nhớ là, ngàn vạn lần đừng kích động, bây giờ đang là xã hội pháp chế đấy!

Đồng thời, cô gửi qua một liên kết đến bài đăng trên diễn đàn tin sốt dẻo.

Nguyễn Tư Nhàn mở liên kết lên, tiêu đề vô cùng bắt mắt.

“Hình như tôi đã chụp được Lý Chi Hòe?!”

Nhấp vào, chủ nhà mô tả nội dung ngắn gọn và chính xác.

“Hơn bảy giờ sáng nay tôi vừa ngủ dậy, mở rèm cửa ra, thấy một nam một nữ đi ra từ tòa nhà đối diện, tôi không nhìn lầm chứ, đây là Lý Chi Hòe đúng không?”

“Bổ sung chút nữa, nhà tôi ở tầng một, đây là khu chung cư cũ, khoảng cách giữa các tòa nhà rất gần nhau.”

Phía dưới là ba bức ảnh.

Nguyễn Tư Nhàn không cần phóng to, có thể thấy rằng người đàn ông ở trên chẳng phải là bạn trai của cô sao?

Ngay cả quần áo cũng giống nhau như đúc.

“Mẹ kiếp! Đây là Lý Chi Hòe mà, cô ấy còn xuất hiện trên phố chụp trong bộ đồ này vào tuần trước.”

“Chàng trai phía sau là ai thế? Trông rất đẹp trai nha, là người trong giới à? Không ấn tượng lắm.”

Những câu trả lời phía sau, Nguyễn Tư Nhàn không xem nữa.

Cô cầm chiếc cà vạt trên tay, vẻ mặt dần nguội lạnh đi.

Thảo nào anh ta có thể một miệng gọi tên của nữ minh tinh đó ra.

Thì ra lăn lộn cả đêm, là ý này?

Sáng sớm đi ra từ khu chung cư cùng người ta, bàn luận về nghệ thuật điện ảnh cả đêm à?

Nửa tiếng sau, tầng 16 hãng hàng không Hằng Thế.

Đại sảnh điều hành vẫn bận rộn, các nhân viên ôm tài liệu đi qua đi lại trong đó, thỉnh thoảng có người nhàn rỗi châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.

Cho đến khi cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tư Nhàn siết chặt chiếc cà vạt trong tay, sải bước đến, cả đại sảnh bỗng dưng im bặt.

Những người đang đi qua đi lại trong đó lập tức như kéo ra hai băng cảnh báo, đều nhịp rút lui sang hai bên, không di chuyển, nhìn Nguyễn Tư Nhàn chằm chằm.

Nhìn cô bước từng bước đến văn phòng của Phó Minh Dư, chiếc cà vạt bị siết chặt trong tay trông như một sợi dây thừng lấy mạng, trên mặt cô dường như được viết bảy chữ.

—— Phó Minh Dư, anh đi chết đi.