Chương 13

Anh đi bao lâu, thì bước chân kia cũng theo anh bấy lâu, cuối cùng anh không còn kiên nhẫn nữa, xoay đầu muốn hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì, vừa mới quay đầu lại, đối phương rụt rè lùi lại nửa bước, mở to hai mắt chân thành nhìn anh: “Có là phải anh mất hứng hay không?”

Tỉnh dậy bàng hoàng trong giây lát.

Thật khó hiểu!

Để giảm bớt sự bối rối trong lòng, Hạ Chí một hai bảo Thẩm Tư Nam phải đổi khách sạn, người lười vận động như cô, lần đầu tiên nhiệt tình phụ cô ấy mang hành lý, thu xếp ổn thỏa ở khách sạn bên cạnh, sau đấy mới hài lòng.

Buổi tối cùng Thẩm Tư Nam đến quảng trường trung tâm chơi.

Quảng trường trung tâm là một quảng trường rất lớn, có các quầy hàng, công viên trò chơi ban đêm, còn có nhiều câu lạc bộ và công viên.

Khi còn đi học Thẩm Tư Nam thường dẫn Hạ Chí đi cùng, khi đó nam sinh mà Thẩm Tư Nam thích thường xuyên chơi bi-a ở đó, cô ấy cảm thấy xấu hổ khi đến đó một mình, vì vậy cô ấy thường lôi kéo Hạ Chí đi cùng.

Hạ Chí tội nghiệp không am hiểu bất kỳ môn thể thao nào, cũng không có hứng thú, sau hai năm vẫn gà mờ trong môn bi-a.

Cả hai bắt taxi, xuống xe đi thẳng vào khu vực xe go-kart*.

*Go-Kart là dạng xe trần có bốn bánh, thường được chạy trên những mô hình đường đua được thu nhỏ, yêu cầu người sử dụng phải từ 14 tuổi trở lên.

"Công trình của các tay đua xe, hầu hết bước đầu đều bằng xe kart, cho nên xe kart còn được gọi là cái nôi của F1, chúng dễ vận hành và dễ sử dụng, nhưng chúng ta chơi trò này như trò giải trí thôi." Thẩm Tư Nam chọn cho Hạ Chí một chiếc phù hợp, còn bản thân lại sang bên cạnh chọn một chiếc, có nhân viên công tác qua đây chỉ dạy: Thẩm Tư Nam chỉ vào Hạ Chí: "Trước đây tôi đã từng chơi nó rồi, chỉ cần chỉ cho cô ấy thôi."

Hạ Chí tay chân luống cuống đội mũ bảo hiểm, giữ chặt tay lái.

Một anh đẹp trai ôn nhu chỉ dạy cho cô: “Chân trái là chân phanh, chân phải là chân ga, giữ chặt tay lái đừng buông..."

“Nếu như thân thể cậu còn tốt, không biết sẽ có bao nhiêu đoàn xe muốn cướp cậu.” Tần Dương có chút tiếc nuối cảm thán một câu.

Đường Hạo đội mũ bảo hiểm, nhấc chân bước lên xe kart, chế nhạo nói: "Đừng nói nhảm."



Anh cũng không muốn thực hiện một giả thiết vô nghĩa.

Tần Dương bĩu môi: “Sao cũng được, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tôi!” Anh ta hoạt động cổ tay, nhướng mày nhìn Đường Hạo: “Thế nào, Hạo Gia, cậu nhiều năm không chạm vào cái này, giờ có thể chơi được không?”

Đường Hạo dường như vừa nghe được điều gì đó buồn cười: "Nhường cậu chạy trước 10 giây."

Tần Dương giơ ngón tay cái lên: “Tốt vẫn là Hạo gia của chúng ta tốt.” Đội mũ bảo hiểm xong, nghĩ thầm hôm nay nếu không tát vào mặt con chó này, anh ta sẽ không mang họ Tần.

Đây là một chiếc xe kart động cơ bốn kỳ, gần đây đường đua không có mấy người, Tần Dương bao hết toàn bộ khu này, lúc này có năm sáu người một đội.

Đường Hạo không chơi đua xe công thức, mà chơi xe hơi cải tiến hơn một chút được sản xuất hàng loạt, nhưng sau một vài vòng, Trình Tử Vực cũng không phải đối thủ của anh.

Tuy rằng không phải đường đua chuyên nghiệp, xe còn không phải là xe của mình, nhưng Trình Tử Vực lại giơ ngón tay cái lên: "Anh Hạo trâu quá!"

Đường Hạo chưa kịp nói gì, Tần Dương đã bắt đầu chèn ép anh: "Cậu ta? Một ngày không vận động sẽ cảm thấy khó chịu toàn thân, cậu lại nhường cho anh ta, nếu không cậu ta già như vậy làm thế nào lại có phong độ tốt như thế.”

Trình Tử Vực uống một ngụm nước trong bình nước, lắc đầu nói: "Không có, tôi không hề nhường."

“Được rồi được rồi được rồi, đừng cung phụng cậu ta, có ngày cậu ta sẽ muốn lên trời luôn.” Tần Dương chào hỏi mọi người: “Đi đi đi News, buổi biểu diễn đêm nay, tôi sẽ chiêu đãi mọi người.”

Một đám người tung hô, Đường Hạo cúi đầu, Tần Dương có thể đoán được, câu nói tiếp theo của anh chính là trở về khách sạn, vì vậy anh ta vòng tay qua vai anh: “Hạo gia, cậu phải đi, Tử Vực vất vả lắm mới tới tụ họp, cậu đừng tách biệt với mọi người như vậy! Người già ngày nào cũng làm việc và nghỉ ngơi, có phải là cậu không được hay không?"

Đường Hạo liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Con mẹ nó cậu mới không được!"

Tần Dương cười cười: "Không phải là tôi sợ cậu không đi sao? Cậu là nhân vật quan trọng."

Đường Hạo chán ghét đẩy tay anh ta ra: "Đừng đυ.ng vào tôi."