Chương 25

Đường Hạo ngậm điếu thuốc, tìm mãi không thấy bật lửa, đang bực bội thì nhận được bức ảnh mà Hạ Chí gửi qua WeChat.

Cái bật lửa khiến anh bực bội vì tìm mãi không thấy đang nằm trong tay của Hạ Chí như đang chê cười anh.

Hạ Chí nói: ‘Em nói em không phải cố ý… anh tin không? Thật sự là em không hề có ấn tượng gì về nó, vừa xuống xe nó đã ở trong tay em…’

Cho dù cô đã cố gắng nhớ lại nhưng cũng không thể nhớ ra được quá trình “Gây án” của mình. Nhưng thật sự không phải cô cố ý.

Người nào đó trước nay chỉ đọc tin nhắn Wechat nhưng không bao giờ rep, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cao quý ban cho cô sáu dấu chấm: ‘......’

Hạ Chí nhe răng.

‘Hay là bây giờ em mang sang cho anh?’

Qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự dè dặt của cô.

Anh ném lại một câu: ‘Không cần đâu, lúc nào rảnh rồi nói sau!’

Đường Hạo xuống xe, đi vào cửa hàng tiện lợi mua một chiếc bật lửa hai tệ, châm điếu thuốc, nhỏ giọng chửi thề: F*ck!



Tà ác.

Cố tình lấy chiếc bật lửa còn lại đó.

Hút thuốc xong, khi lên xe lại thấy thuốc Hạ Chí để lại, sau khi nhìn mấy giây liền lấy ra uống, rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tần Dương chuyển mười vạn cho Đường Hạo, thuận tiện châm chọc một câu: “Mấy hôm trước cậu nhờ tôi xem nhà giúp cậu, tôi đã đi xem rồi, bây giờ.... không có nhiều, ở thành Tây có một căn đã được sửa xong cũng không tồi, phong cách trang trí cũng khá hợp với phong cách của cậu, nhưng mà lại hơi xa, cậu mua nhà ở La An làm gì, muốn sống lâu dài ở đây, hay là tôi để căn Ngọc Viên cho cậu ở cũng được, căn đó tôi để không cũng lâu rồi, nếu cậu muốn ở thì để tôi dọn dẹp lại.”

Đường Hạo không lập tức trả lời Tần Dương, không đầu không đuôi nói câu: “ Anh em thì anh em nhưng mang trả tôi cái bật lửa lần trước cậu mượn tôi đi.”

“Tôi vừa mới chuyển cho cậu mười vạn, cậu lại so đo một cái bật lửa với tôi, cậu có bệnh à?” Tần Dương nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm mẹ nó tôi lấy bật lửa của cậu là chuyện của hai tháng trước rồi! Phản xạ của cậu cũng chậm thật đấy.

Tần Dương cầm điện thoại ra trước mặt để xác nhận mình không có gọi lộn số, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cậu bị sốt đến ngốc đấy chứ?”

Đường Hạo bực bội, nhìn chằm chằm chiếc bật lửa hai tệ: “Lần sau không mang bật lửa cho lão tử đừng trách tôi trở mặt với cậu!”

Sau khi Tần Dương bị đối phương tắt điện thoại, dậm chân tại chỗ ba phút, mắng anh ta gần năm phút.

Bệnh tâm thần!



Hạ Chí ngồi trước cửa gặm quả táo, có ba chiếc xe lần lượt đi lại đây.

Hai chiếc vẫn không có động tĩnh gì, chiếc màu đen chầm chậm đi tới.

Tài xế trong xe xuống trước, ngay sau đó là thư ký của dì cô ở ghế phụ đi xuống, hai người họ mở ô ra che mưa, đi tới chào hỏi Hạ Chí: “Chào cô Hạ.”

“A, xin chào!” Hạ Chí đáp lại, trong lòng âm thầm châm chọc, khí chất dì của cô như tổng tài bá đạo, thế này quá phô trương rồi, ai không biết còn tưởng rằng con gái ông trùm xã hội đen về quê thăm viếng!

Sau đó hai người từng người vòng đi đến hàng sau, mở cửa xe.

Dì ôm Tây Tây, chiếc áo vest được gấp gọn vắt trên khuỷu tay, dưới cặp kính gọng vàng, chán ghét nhìn Hạ Chí, sau đó đi tới, đá vào chân cô: “Nhìn đi, nhìn đi, không có hình tượng gì hết. Cháu là sợ mình phải gả ra ngoài đúng không!” Dáng vẻ tức muốn hộc máu hoàn toàn làm mất đi vẻ cao quý, kiêu ngạo bá đạo tổng tài thường ngày.

“Ai ai ai, đau, đau a, dì phải chú ý phong thái của mình chứ.”

Hạ Chí thoát khỏi nanh vuốt, lại há to miệng cắn quả táo răng rắc, tiện tay xoa bóp mặt, trong miệng căng phồng nói: “Dì còn quan tâm việc cháu có gả ra ngoài hay không sao, cháu mỗi ngày trông con cho dì, người ta còn tưởng rằng cháu là mẹ nó! Có người nói cháu chưa kết hôn đã có con, một thân trong sạch bị dì hủy sạch sẽ.”

Hạ Chiếu Ảnh nhìn không vào mắt bộ dạng này của cô: “Bớt ngụy biện đi, mặt như trẻ vị thành niên, còn nói giống con trai cháu, không phải là người không có mắt nhìn đấy chứ.”

Tài xế ôm Trần Vũ Thần lại, Trần Vũ Thần chào hỏi cô: “Chị ơi, lâu không được gặp chị!”