Chương 33

Hôm nay, Đường Hạo không ở VLONG, sau khi ăn sáng xong anh đi cùng Thiệu Phi đến sân thi đấu để xác nhận địa điểm, tiện thể đi ăn một bữa với mấy người bạn.

Bận rộn đến tối anh mới quay lại cửa hàng được, một đám người Tiểu Phương đang ngồi đánh bài, đánh tới mức quên không tan việc.

Mấy người chào hỏi: ""Ôi, anh Hạo!""

""Anh Hạo, anh ăn chưa?""

""Cần giúp một tay không?""

Đường Hạo phất tay: ""Cứ vội của các cậu đi.""

Anh cầm theo mấy tập số liệu rồi đi ngay.

Lúc gần ra đến cửa, Tiểu Phương chợt nhớ ra cái gì, gọi anh lại: ""Từ từ từ, anh Hạo, chờ một chút, em có đồ muốn đưa cho anh.""

Đường Hạo dừng bước, nghi ngờ quay đầu lại.

Tiểu Phương lấy từ trong quầy hàng ra một bó hoa.

Có thắt một cái nơ bướm làm các cô gái phải ríu rít... Hoa hướng dương.

Lông mày Đường Hạo nhăn lại, trong đầu anh đã có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Tiểu Phương cười toe toét: ""Cái đó, là em gái ngọt ngào hôm nay đi ngang qua, bảo em chuyển cho anh.""

Đường Hạo im lặng khoảng mười giây đồng hồ, lông mày cau lại, một dáng vẻ như phải chịu sự chà đạp.

Tiểu Phương nhìn vẻ mặt anh cũng bị hù dọa, chần chờ nói: ""Nếu ngài ngài ngài không muốn thì để em đi vứt giúp ngài cho?"" Chính cậu ta cũng ngạc nhiên, đã gặp qua người đàn ông tặng hoa để theo đuổi con gái, còn đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gái tặng hoa cho đàn ông.

Dường như lúc này Đường Hạo mới hoàn hồn lại, mím môi, cứng đờ nhận lấy để trên tay: ""Cô ấy còn nói gì không?""

Tiểu Phương thành thật trả lời: ""Cô ấy nói anh từ sáng đến tối không ở đây, chắc mấy ngày nữa cũng không đến, cô ấy bảo em, nói...""

Chân mày Đường Hạo khẽ nhúc nhích: ""Nói gì?""

""Nói nếu có duyên sẽ đến tay anh, không có duyên thì bỏ đi là được rồi. Dù sao lúc đi ra cô vẫn vui vẻ."" Tiểu Phương nói tới đây, không nhịn cười được: ""Vậy xem ra thật đúng là rất có duyên.""

Đường Hạo: “...”

Anh, không nên, quay lại!



Hạ Chí đầu bù tóc rối ngồi vẽ bản thảo, Minh Nguyệt đuổi gϊếŧ đến nhà cô để giám sát, ép hỏi cô vì sao nam nữ chính còn chưa ở bên nhau.

Hạ Chí ngáp liên tục: ""Không tìm thấy cảm giác yêu đương."" Cô ỉu xìu nói: ""Chia tay đi!""

Minh Nguyệt nắm lỗ tai cô: ""Chia cái con quỷ ý, hai người họ còn chưa ở bên nhau đâu.""

Hạ Chí: “...”

Hình như là vậy!

Minh Nguyệt vì cô mà rầu thối ruột: ""Cậu không phải đang thất tình chứ?"" Làm một biên tập, thống khổ lớn nhất là mỗi ngày phải thúc giục bản thảo, nhóm họa sĩ có một trăm loại lý do để trì hoãn bản thảo, cô liền phải có 101 loại phương pháp để trị bọn họ, làm cô nhức đầu nhất có lẽ là thất tình.

Thứ thất tình này, uy lực có thể so với □□! Tổn thương mọi phương vị, làm nổ tung.

Hạ Chí im lặng trong vài giây, sau đó mới phản ứng lại: ""Ồ, không phải, chúng tớ còn chưa ở bên nhau."" Chưa đến mức thất tình, nhiều nhất là tiến độ động lòng.

Anh cũng quá khó để theo đuổi.

Đã gần một tháng kể từ lần đầu tiên cô nói mình yêu một người đàn ông ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Không hề có chút tiến triển nào?

""Cậu cùi bắp như vậy, lấy kỹ năng gϊếŧ người em gái mềm mại của cậu ra?"" Minh Nguyệt không nghĩ ra, rõ ràng có điều kiện bẩm sinh.

Hạ Chí khiêm tốn xin chỉ bảo: ""Kỹ năng gϊếŧ người gì?""

Minh Nguyệt nhéo mặt cô: ""Làm nũng a! Bán manh.""

Hạ Chí lắc đầu: ""Anh ấy chắc không thích.""

Minh Nguyệt ngạc nhiên: ""Không thể nào? Không thích em gái mềm mại nũng nịu, chẳng lẽ anh ta còn muốn nhìn con trai mạnh mẽ làm nũng?""

Hạ Chí nghiêng đầu, đột nhiên cười: ""Cậu vừa nói như vậy, khiến tớ rất muốn nhìn anh ấy làm nũng.""

Cô cẩn thận suy tính, hình như chỉ nhớ rõ anh không thích cái gì, chứ không biết anh rốt cuộc thích thứ gì, chẳng qua trực giác mách bảo anh không thuộc loại con trai thích con gái làm nũng.

Nhưng quan trọng nhất là, Hạ Chí dở khóc dở cười: ""Tớ cũng sẽ không!""

Hạ Chí bị tra tấn đến 11 giờ đêm, vẫn y nguyên như cũ không có dấu hiệu nào, định nằm xuống ngủ.



Thì âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đến vang lên, cô xoay người dậy xem, ngay lập tức có tinh thần.

Đường Hạo gửi tới.

Một câu rất ngắn gọn: "Lần sau không cần đưa hoa cho tôi."

Khóe môi của Hạ Chí không tự giác cong lên, a, anh thật sự nhận được!

Cô kích động nằm trên giường đánh chữ: "Tôi đã nói rồi, nó có duyên, chắc chắn sẽ, đến, trong tay anh!! [lăn lộn]"

Đường Hạo: "..."

Hạ Chí còn chưa kịp nhộn nhạo xong thì anh đã tới phá hỏng bầu không khí!

"Nói chuyện bình thường, đừng có làm nũng."

Hạ Chí ngớ người ra, tôi có sao?

Tôi sẽ sao?

Thật vậy chăng?

"Ý anh là, ba chữ, ba chữ, nói chuyện?" Hạ Chí khiêm tốn xin chỉ bảo.

Đường Hạo không muốn nói chuyện tiếp: "..."

"Hay là [ lăn lộn ][ lăn lộn ][ lăn lộn ]" Hạ Chí dùng icon mình tự thiết kế, bánh bao nhân cách hóa, là một cô gái bánh bao, bạn bè đều nói rất giống Hạ Chí. Cô thích icon lăn qua lăn lại này, vẽ nhiều hơn mấy cái!

Đường Hạo: "..."

Anh nhìn chằm chằm đứa bé đang lăn lộn trên màn hình, cuối cùng ngấm ngầm chịu đựng nói: "Tôi đi ngủ đây, gặp lại sau!"

Gần như chỉ trong vài giây, Hạ Chí trả lời lại bằng một icon: "Tướng công ngài đi thong thả, lần sau lại tới nhé"

Đường Hạo: "..."

Là một người ít nói chuyện phiếm cùng người khác, cho nên sự hiểu biết về các gói icon của người đàn ông này cực kỳ thiếu thốn, tất cả những gì anh nghĩ đến đều thay bằng mặt của Hạ Chí.

Cả màn hình đều là Hạ Chí.

Fuck!