Chương 37

Hạ Chí cảm giác được hình như anh đang tức giận, nhưng không biết vì sao lại tức giận, nghĩ mãi, chắc là anh không thích nói chuyện nửa vời.

Cô cũng không thích nói chuyện nửa vời, nhưng nếu nói, anh sẽ không cho rằng cô đang nguyền rủa anh chứ! Anh còn đi chùa thắp hương đấy! Ngộ nhỡ tin quỷ thần, vậy chẳng phải cô đã phạm vào điều cấm kị sao?

Thế là Hạ Chí rối rắm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên giải quyết việc quan trọng lúc này trước, liếc nhìn anh một cái, rồi mới chần chừ mở miệng nói: ""Thật ra, hôm đó tôi mơ thấy anh..."‘

Vẻ mặt cô xoắn xuýt, giống như rất khó để nói ra.

Đường Hạo không biết vì sao, trong lòng bỗng trở lên hồi hộp, không khỏi thở ra một hơi.

Lớn từng này, lần đầu tiên lái xe chệch đường, thậm chí là lần đầu tiên đυ.ng xe, lần đầu tiên rẽ... Bản thân anh chưa bao giờ lo lắng như vậy.

Chỉ sợ cô đột nhiên nói: ""Tôi mơ thấy anh muốn ngủ với tôi..."‘

Anh nên trả lời như thế nào, quỷ mới biết!

Vừa nghĩ làm sao có thể tà môn như vậy, một bên lại là sau khi gặp cô thì gặp đủ các loại chuyện tà môn.

Cảm giác kia, thật giống như mặt trời mọc hướng tây, có người nói cho bạn biết tháng sáu có tuyết rơi, lý trí nói với bạn, tháng sáu không có tuyết rơi, mặt trời sẽ không mọc hướng Tây. Nếu bạn nghĩ mặt trời mọc hướng tây đúng là mọc từ hướng Tây thì tháng sáu có tuyết rơi đúng là tháng sáu có tuyết rơi, có thể trong tiềm thức con mẹ nó đã cảm thấy có khả năng nho nhỏ tháng sáu thật sự có tuyết rơi.

Đường Hạo liếc nhìn cô, để một hơi trước cổ họng, môi mím chặt, giống như khoảnh khắc yên tĩnh trong phim kinh dị khi không có hiệu ứng âm thanh khủng bố, ngược lại là đáng sợ nhất.

Hạ Chí vẫn còn cầu kim bài miễn tử: ""Nếu tôi nói, anh nhất định không được tức giận đấy! Giấc mơ tôi không thể khống chế được, tôi cũng không biết vì sao mình lại mơ loại giấc mơ này..."‘

Vì sao... Phải... Loại giấc mơ kia...

Lúc này Đường Hạo chỉ muốn bóp chết cô cho xong việc.

Thế giới của anh liền có thể yên tĩnh trở lại.



Hạ Chí nhìn thấy lông mày anh càng ngày càng nhíu chặt, cũng không khỏi khẩn trương lên, tha thiết nhìn anh: ""Thật đấy, giấc mơ này của tôi hoàn toàn không có ý muốn xúc phạm anh."‘

Xúc phạm...

Cô nói xúc phạm...

Đường Hạo kéo cổ áo, cảm thấy cổ có chút khó chịu, thở không được vì tức.

""Nếu không cô vẫn đừng nên nói nữa."" Đường Hạo cắn răng hàm, giọng điệu trầm đi.

Hạ Chí nóng nảy: ""Đừng a, tôi đã chuẩn bị tốt rồi, tôi tuyệt đối sẽ không ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, tôi thực sự không nghĩ chuyện nó lại quá mức..."‘

Ngày nghĩ... Đêm mơ...

Vì vậy... Quá mức...

Đường Hạo đưa lưỡi chống lên má, cảm thấy hai huyệt Thái Dương nhảy thình thịch.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận tuyết tháng sáu này rồi, vì vậy tư thế của anh bây giờ là đón trận tuyết rơi tháng sáu!

Rốt cuộc, Hạ Chí cũng lấy được hết can đảm nói ra: ""Tôi mơ thấy anh rơi xuống nước, là tôi đẩy anh ngã xuống nước, thật sự, tôi không có ý ám chỉ cái gì, cũng không nói đùa với anh, cũng tuyệt đối không có ý muốn mạo phạm anh, tôi khẳng định khi thanh tỉnh tôi không có ý nghĩ muốn đẩy anh xuống nước, sau khi mơ giấc mơ này xong chính tôi cũng thấy quá hoang đường! Tôi thích anh như vậy, sao có thể đẩy anh xuống nước. Vì vậy tôi muốn nhắc nhở anh chú ý an toàn một chút, nhưng anh không muốn nghe nên tôi không nói. Sau đó, bọn họ lại nói với tôi, nhắc nhở này không tốt, giống như nguyền rủa, nên tôi mới không nói. Tôi vốn đã không nói, nhưng nhìn anh lại rất muốn biết..."‘

Rất khó khăn để xe chạy được vào bãi đỗ xe, Đường Hạo thở hổn hển, gục trên tay lái rất lâu không động đậy.

Hạ Chí dừng nghĩ linh tinh, quan tâm hỏi: ""Anh làm sao vậy? Không thoải mái à? Gân xanh trên cổ anh nhảy hết lên kìa! Người còn toát mồ hôi..."‘

Đường Hạo bỗng quay sang, bắt lấy cổ tay cô, đôi mắt híp lại một nửa nhìn cô: ""Hạ Chí, hôm nào chúng ta đi xem bát tự đi!"‘

Hạ Chí mê man: "Hả?"‘



Đường Hạo cắn răng: ""Tôi nghĩ cô khắc tôi!"‘

Vẻ mặt Hạ Chí lộ vẻ hoảng sợ, một bộ không thể xua tay: ""Một giấc mơ mà thôi, đừng nghiêm túc như vậy! Không phải là anh để cho tôi nói sao, tôi nói ra anh lại cảm thấy tôi khắc anh, tôi thực sự không khắc anh, nếu không lần sau tôi lại kể cho anh giấc mơ tốt, cái này không tính."‘

Đường Hạo: ""..."‘

Anh hoàn toàn tắt thở.

Cầu xin cô đừng mơ nữa, trái tim tôi chịu không nổi.

Hạ Chí cảm thấy Đường Hạo là người có tính tình không ổn định, lúc thì tốt bụng đưa cho cô áo khoác, lúc thì trở mắt tra hỏi cô. Lúc thì nói cô khắc anh, lúc thì lại như không có chuyện gì hỏi cô sửa xe ở đâu!

Hạ Chí dẫn anh đến nơi, mặt anh lại âm trầm, cúi đầu nhìn một lúc lâu.

""Không thể sửa sao?"" Đột nhiên Hạ Chí trở nên căng thẳng. Cô không muốn bị hành hạ bởi hai tên tiểu tử kia nữa, nếu không lại lần nữa cầm chổi lông gà, chúng ta quay lại ý định ban đầu, cho bọn chúng hưởng một tuổi thơ trọn vẹn.

Đường Hạo châm một điếu thuốc, lâm vào trầm tư suy nghĩ, anh nhớ lại gần nửa đời mình đã sống, tùy tiện cũng qua, đã từng vinh quang cũng đã từng nghèo túng, đại khái cũng đủ để anh kiêu ngạo. Anh lớn như vậy rồi, duy chỉ có sinh ra là không được chọn, cái khác, những thứ mình muốn đều có được, hoặc ít nhất cũng từng có được. Thế nên không có cái gì là không thể làm nên chuyện, Tần Dương nói anh không có ý chí chiến đấu, cũng không hẳn vậy, anh chỉ tâm tính bình thản hơn thôi.

Anh, Đường Hạo ở tuổi hai mươi tám, đã có tâm lý nghỉ hưu được một năm, mà lại bị đứa trẻ hai mươi hai tuổi hành hạ đến tâm tư lao lực đến tiều tụy.

Thời gian gần đây, anh như dâng trào khí huyết, giống như có một đứa con nghịch tử trong nhà, bất cứ lúc nào anh cũng cần phải mang theo viên thuốc trợ tim cấp tốc.

Anh đang suy nghĩ, rốt cuộc tình thế bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Lần đầu tiên trong quán cà phê? Lúc đó, anh vừa đến La An, Tần Dương cầu xin anh tới chỗ mình tọa trấn, tuyên bố sẽ làm cửa hàng xe cải tiến bậc nhất ở Nam Cảnh này, mà khi ấy Đường Hạo đang cãi nhau với người nhà, không muốn về Tân Thành, vì thế liền nghĩ, ở thì ở lại đi!

Hôm đó, tâm trạng anh không tốt, bời vì con chó Tần Dương kia còn bảo mình ngồi đó chờ hắn.

Anh vẫn luôn cúi đầu, nhưng những gì không nên nghe thì vẫn nghe thấy, cái không nên nhìn thì vẫn nhìn được.