Chương 39

Đường Hạo gọi điện thoại mắng Tần Dương hai mươi phút.

Tần Dương cười nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi cười lạc cả giọng, cuối cùng mới kết luận: ""Chính cậu tự tay khóa duyên phận, tự mình chịu đi! Mọi chuyện đều trùng hợp để cậu gặp phải, cậu nên mua vé số đi!"‘

""Tà cái đầu cậu ý, cậu đổi lại cách nghĩ của mình không phải dễ chịu hơn sao, đây quả thực là duyên phận đã được định trước a."‘

Đường Hạo: ""..."‘

""Còn có!"" Tần Dương tự biện giải cho mình: ""Tớ biết cô ấy ở tiểu khu đấy, nhưng tớ thật sự không biết cô ấy lại sống đối diện phòng cậu! Tớ càng không biết người ở phòng này trước đó là chú của cô ấy! Tớ đã thay đổi toàn bộ trang trí, sắp xếp lại bố cục, tớ không dùng phòng đọc sách, hơn nữa tớ cảm thấy cách để trước khá tốt nên giữ lại..."‘

Đường Hạo giả chết nhắm mắt: ""Cậu đừng nói nữa, còn không bằng cậu nói cậu cố ý thông đồng với cô ấy tới để làm tớ không thoải mái."‘

Tần Dương lại cười to: ""Không, tớ thật không có! Ai thông đồng thì ra cửa bị xe đâm chết!"‘

Đường Hạo: ""..."‘

Ngược lại cũng không cần phải thề độc như vậy.

Đúng là anh rất thích phòng sách này, cho nên mới không dùng phòng ngủ chính, cố ý vào phòng sách ngủ.

Từ góc độ này, anh và Hạ Chí ở phương diện nào đó, đúng là không phải không có duyên phận.

Thật ra, ngay từ đầu, trong lòng anh đã không phủ nhận duyên phận giữa anh và cô.

Từ khi cô bắt đầu nhận bức tranh kia, anh đã không thể kháng cự cô.

Nhưng cũng biết xảy ra quan hệ với cô là không có khả năng.

Nhiều tuổi, đối với một số việc, liếc mắt một cái có thể nhìn rõ vài thứ.

Hạ Chí lớn lên ở La An, đại học thì ở nhà, tốt nghiệp lại theo bà nội sống ở khu phố cũ, một bộ dáng tự do tự tại không có phiền não, hiển nhiên là được nuông chiều từ bé đến lớn, trong tương lai có lẽ sẽ không gặp chuyện gì phiền não.

Nhưng anh không giống như vậy, hoàn cảnh gia đình phức tạp, lớn lên trong môi trường không tốt, dưỡng ra một thân xấu tính. Đối với cô mà nói, đây chỉ là nhất thời mới mẻ, dù sao cô còn trẻ tuổi, ngày nào đó không vui liền phủ mông rời đi.



Anh đã có tuổi, giày vò đến thương gân động cốt.

Lại bị cha mẹ ghét bỏ vì hoàn cảnh gia đình.

Không thích hợp, rất không thích hợp.

Anh mở lịch sử trò chuyện giữa anh và Hạ Chí ra xem, thật ra từ lúc mới bắt đầu phần lớn anh đều không đáp lại cô, nhưng cô vẫn cố chấp tìm đề tài, gần như là trả lời linh tinh như "..."" Ừ "" A ", không để ý chút nào.

Anh nhắm mắt lại bắt đầu mặc niệm: Trong mười giây nữa, nếu cô gửi tin nhắn đến, tôi liền tin điều tà môn này.

Còn chưa mặc niệm xong...

""Tinh~"‘

Tiểu khắc tinh: ""Anh nhìn xem, thế này có đáng yêu không? [Hình ảnh]’’

...

...

...

Tốt xấu gì cũng phải do dự hai giây?

Bây giờ, tâm trạng của Đường Hạo đã không thể dùng từ gì để hình dung được.

Đó là Allie ti, cái con mèo đuôi to, cao quý mà ánh mắt lại khinh thường, đuôi to như cái chổi lông gà vậy. Đối diện màn hình anh đang nhìn, ánh mắt kia giống như đang nói số phận miệt thị anh: Con người ngu xuẩn, đừng có cố gắng giãy giụa nữa!

Đường Hạo nhìn chằm chằm trong phút chốc rồi chậm rãi thở ra một hơi.

Không giãy giụa, còn không được?

"Không, cô đáng yêu. "Anh trả lời, sau đó nhìn chòng chọc vào di động, cau mày, tâm trạng phức tạp chờ cô đáp lại.



Khoảng gần hai phút sau, trong khung thoại không có chút động tĩnh nào.

Trên cùng vẫn hiện ""Đang nhập chữ..."".

Anh lại bắt đầu bực bội.

Quá đột ngột?

Quá rõ ràng?

Dọa đến cô?

Cái này anh cũng chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, anh hiểu cái con khỉ gì!

Ba phút sau, tiếng kêu tinh tinh tinh tinh tinh tinh vang liên tục, sau đó hiện ra khoảng hơn hai mười tấm ảnh.

Tất cả đều là hình ảnh Allie ti.

Cô giống như rất không phục:"Không đáng yêu sao? Thật sự không đáng yêu sao? Allie ti còn tham gia cuộc thi hoa hậu đấy!!! Từ từ tôi còn có ảnh khác, tôi tìm cho anh xem!’

Đường Hạo tức giận đến trợn trắng mắt. Không ngờ từ nãy đến giờ cô vẫn luôn chọn ảnh?

Tôi bảo cô chứng minh nó đáng yêu à? Đây là trọng điểm sao?

Khi cô ép hỏi anh có đáng yêu không lần thứ ba, anh không tình nguyện gửi một câu:"Đáng yêu.’

Sau đó, Hạ Chí liền vui vẻ:"Tôi đã biết Allie ti của chúng ta sẽ không thua!!! ‘

Nhìn khung thoại, Đường Hạo đỡ trán một lời khó nói hết: Đừng nói nữa, là tôi thua!

-

Hạ Chí vui vẻ xoay vòng vòng, ôm Allie ti hôn hít nâng lên cao, tết cho nó bím tóc đuôi sam, tết xong lại gỡ ra, gỡ ra rồi lại tết, nhìn trái nhìn phải, càng cảm thấy đáng yêu!