Chương 41

Minh Nguyệt nắm lỗ tai cô: "Ngày mai đừng chạy mất, triển lãm này rất lớn, triển lãm truyện tranh và triển lãm ô tô ở gần nhau, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người, hai ngày liên tiếp, ngày đầu tiên ký bán, ngày thứ hai có hoạt động tương tác, cậu phải theo sát nhân viên công tác, không tìm thấy tớ thì tìm anh Thôi, kết thúc sẽ có xe đưa cậu về khách sạn, biết chưa?"‘

Hạ Chí ừ ừ a a, nhớ kỹ.

Ngày đầu tiên, coi như thuận lợi, Hạ Chí ngồi tại chỗ vùi đầu ký tên ký ký ký, ngẩng đầu mỉm cười, nói cảm ơn, lại cúi đầu ký tên, lặp lại hơn nghìn lần. Lúc kết thúc, cánh tay như bị gãy, nhưng có thật nhiều người, lần đầu tiên Hạ Chí tham gia kí bán, hoàn toàn bị dọa sợ, không ngừng hỏi Minh Nguyệt: ""Thật sự là fan hâm mộ sao? Không phải là các người dùng tiền thuê đến đấy chứ? Nhiệt tình giống như kẻ lừa gạt..."‘

Minh Nguyệt tát vào gáy cô một cái: ""Tất nhiên. Nghĩ gì không biết! Cậu đối với bản thân mình từ trước đến nay, thực sự một điểm tự tin cậu cũng không có."‘

Hạ Chí: ""..."‘

Ngày thứ hai dễ dàng hơn nhiều, chụp ảnh hay gì đó, vì triển lãm truyện tranh và triển lãm ô tô làm trùng nhau, nên Hạ Chí đến triển lãm ô tô một chuyến, đó là nơi trưng bày các bức tranh vẽ xe trong truyện, trong đó có một tác phẩm của Hạ Chí.

Là một chiếc xe jeep và người chăn ngựa, xe ở đây là chỉ con người mạnh mẽ, xe con người mạnh mẽ, chủ nhân là một ông chủ cối xay gió mạnh mẽ.

Dù cho Hạ Chí là người vẽ cô gái trẻ, từ một người đàn ông mạnh mẽ sửa thành một cô gái trẻ trung, Hạ Chí cũng phải khϊếp sợ trợn tròn mắt, một lúc sau mới hoàn hồn lại.

Phần lớn bên này là do thương nhân tài trợ, chỉ có bộ phận nhỏ là tư nhân, vị chủ xe tư nhân này là fans Hạ Chí, nhiệt tình mời cô lên xe xem thử.

Hạ Chí nhìn người đàn ông này, cảm thấy anh ta lớn lên có chút giống Đường Hạo, nhưng mà Đường Hạo sẽ không cười trong sáng như vậy, vì thế cô cũng cười với anh ta, bởi vì đối phương rất cao, còn cao hơn so với Đường Hạo, cảm giác qua 1m9, cho nên Hạ Chí phải ngẩng mặt lên khi nhìn anh ta, khi ngẩng đầu ánh mắt liền nhìn lên trên thì thấy được tầng hai.



Tầng hai kéo dài ra tận sân thượng là một quầy trưng bày treo trong suốt, trên sân khấu là một chiếc xe đắt tiền. Hạ Chí không quan tâm, hình như cô vừa thấy được một bóng dáng quen thuộc...

Không thể nào! Tương tư thành thật...

Nhìn ai cũng cảm thấy giống anh.

Cô lấy lại tinh thần, cười với người đàn ông mạnh mẽ: ""Vậy để tôi thử xem?"‘

Người đàn ông mạnh mẽ mở cửa xe cho cô, Hạ Chí nghĩ, may mà cô không mặc váy, nếu không bước lên xe với sải chân lớn như vậy trông rất khó coi, ngượng hết cả mặt.

Thật sự Hạ Chí không thể hiểu được ý chí của người đàn ông mạnh mẽ, nam mạnh như xe, sao có thể xóa và sửa lại như thế... Thành cô gái trẻ chứ!

Người đàn ông mạnh mẽ có lẽ là một người thích hoạt động ngoài trời, trên xe có rất nhiều đồ vật nhỏ, ví dụ như đèn pin, con dao quân đội Thụy Sĩ và kính viễn vọng mini! Ngày thường thì cất đi, nhưng anh ta đã thay đổi tất cả những thứ này, ngay cả kính viễn vọng cũng đươc khoác lên mình bộ da nữ tính, cho nên chắc là cố ý đặt ra để mọi người quan sát và chụp ảnh.

Hạ Chí cầm kính viễn vọng lên hỏi: ""Cái này chơi được không?"‘

Người đàn ông mạnh mẽ dựa vào cửa sổ xe, nhìn cô cười: ""Đương nhiên là được, tùy tiện chơi..."‘

Hạ Chí cầm lên đặt trước mắt, sau đó liếc nhìn địa điểm rồi điều chỉnh tiêu cự.



Hạ Chí nhắm ngay vào gian bày trong suốt kia, ""wow"" lên một tiếng.

Anh chàng mạnh mẽ hỏi: ""Thế nào?"‘

Đột nhiên Hạ Chí trở lên hưng phấn, cười đến ngọt ngào: ""Không sao, tôi thấy được một chiếc xe, thật xinh đẹp."‘

Anh chàng nhìn theo ánh mắt cô, đại khái cũng đoán được là chiếc nào, nhìn cô cười, cũng không nhịn được cười theo: ""Ý tưởng xe tăng của Aston Martin, quả thật xinh đẹp."‘

Hạ Chí không quan tâm đến xe, cô chỉ quan tâm đến người bên cạnh xe. Cô từ trên xe trèo xuống: ""Xin lỗi, tôi qua bên kia gọi điện thoại."‘

Cô chạy chậm sang một bên, đứng ở nơi yên tĩnh, gọi điện thoại nhìn chằm chằm vào người trên tầng hai, cô không chắc người nào đó sẽ trả lời, nhưng cô có kiên nhẫn chờ đợi.

Chuông kêu đến giây thứ mười, cô thấy anh tách ra khỏi đám đông, đứng ra chỗ trống, dựa vào lan can, tiếp đó là giọng nói trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia: ""Có chuyện gì à?"‘

Khóe miệng Hạ Chí muốn nhếch lên cao bằng huyệt Thái Dương: ""Anh trai, anh tin vào duyên phận không?"‘

Đường Hạo căng thẳng vịn lan can, cả người lảo đảo!

Mẹ kiếp, lại tới?