Chương 43

Lại nói, Thẩm Sùng là anh họ của Đường Hạo, sếp Thẩm thấy Đường Hạo không có công việc đàng hoàng, khi nghe tin anh ta đến đây thì không thể không đến thuyết phục anh một chút, kêu anh nhanh về nhà.

Đường gia làm ăn phát đạt, cố thủ ở Tân Thành vài chục năm nhúng tay vào không ít ngành nghề, toàn bộ bản đồ thông quan đều nắm trong tay, ngay cả anh ta mang họ khác còn có thể ngồi vững một vị trí, Đường Hạo dù gì cũng là Thái tử gia của Đường gia, cả ngày ở bên ngoài lưu lạc, xem chuyện gì đang xảy ra vậy.

Đang thuyết phục thì Đường Hạo đi ra ngoài nghe điện thoại, một vài người đó có vẻ không được tốt, nhưng nghiêm túc vỗ vai Thẩm Sùng: “Anh, đừng xen vào chuyện này.”

Một vài người không rõ ý tứ cười, ý là ngài đừng can thiệp vào việc của người khác.

Đường Hạo trở về nhà từ năm tám tuổi, tính kiêu ngạo và bướng bỉnh trong xương cốt chưa từng biến mất, nếu không thì anh cũng không có được như ngày hôm nay.

So với chuyện này, bọn họ thật ra càng quan tâm Đường Hạo hiện tại đang làm gì, nhìn xa xa Đường Hạo có vẻ như đang rất đau đầu, cũng không biết gặp phải chuyện khó giải quyết nào.

Vì thế khi anh trở về, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đường Hạo ậm ừ cười: “Tôi gặp phải khắc tinh.”

“Khắc tinh? Từ trước đến nay chỉ thấy cậu khắc người khác chứ ai có thể khắc cậu!” Người nọ cười nói.

Đường Hạo là người kỳ lạ, làm cái gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, những người bọn họ đều chơi xe, nhưng không có ai có thể chơi tốt bằng Đường Hạo, tốt đến mức tinh thông. Căn bản ngoài cái bóng của Đường gia, anh làm công ty cũng có thể kiếm được không ít lợi nhuận, không thua lỗ, hô mưa gọi gió. Đặc biệt là việc đầu tư, mấy năm nay kinh tế đình trệ, ai cũng lỗ nhiều lãi ít, còn anh chỉ toàn kiếm được lợi nhuận. Nói anh là kỳ tài thương nghiệp, không ai dám phản đối! Anh cũng không quản nhiều việc, mấy cái công ty cũng chỉ qua nhìn một vài lần.

Đối thủ có thể khiến anh ta đau đầu? Vì vậy người nọ hiếu kỳ nói: “Kỳ tài kinh doanh nào mà cậu còn không trị được vật?”



Đường Hạo chậc một tiếng, kỳ tài kinh doanh thì tính là cái gì! Làm sao có được cái ác của Hạ Chí.

Trời khắc!

Anh dựa vào lan can nói chuyện phiếm với mọi người một hồi, chợt nhớ tới lầu hai không phải là khu vực mở ra, vì thể chỉ vào người dẫn đường: “Đi đón một cô gái ở bên dưới, mặc đồ trắng.”

Thời điểm anh vừa gọi điện thoại thì nhìn xuống dưới lầu, lúc này liền có người đi lên, còn không phải là khắc tinh của anh sao?

Bên cạnh, người kia kinh ngạc nói: “Phụ nữ? Hiện tại có nhiều nữ doanh nhân như vậy sao?”

Một người khác trách cứ hắn không biết nói chuyện: “Nam nữ bình đẳng, từ lâu phụ nữ đã có thể nắm giữ một nửa bầu trời. Nữ doanh nhân đó làm sao vậy?”

Làm cho bọn họ hiếu kỳ như nhau.

Thời điểm Hạ Chí đi lên, đi mang theo gió, phảng phất như một con thiêu thân lao xao, cứng rắn bay đến đây, đến gần mới nhớ là tự mình tới, bỗng nhiên sét đánh giữa trời, trong chốc lát cũng không biết nên tiến hay lùi, nhiệt tình hay vẫn là thận trọng… Cô do dự đến gần.

Đường Hạo nghiêng đầu nhìn cô một cái liền hiểu ra, nghĩ bản thân rốt cuộc không có chỗ nào không đúng, liền gọi cô lại.

Anh hỏi: “Ăn cơm chưa?”



Đã hai giờ chiều.

Hạ Chí lắc lắc đầu, lại vội vàng gật đầu, cô vừa mới tùy tiện ăn một chút điểm tâm rồi đi làm việc, vốn dĩ định trở về khách sạn ăn chút gì đó.

Đường Hạo nhíu nhíu mày: “Có phải chưa ăn không?”

Hạ Chí nghĩ ngợi, lắc đầu.

Đường Hạo chấp nhận số mệnh, đứng lên cài cài cúc áo: “Trước tiên mang cô đi ăn cơm.” Nói xong quay đầu sang đám người kia nói: “Buổi chiều mọi người muốn làm gì thì làm nhé, tôi dẫn cô ấy đi dạo.”

Sau đó dưới ánh mắt phức tạp của mọi người dẫn Hạ Chí rời đi.

Hạ Chí đi được một lúc mới nhịn không được hỏi anh: “Có phải tôi làm phiền anh rồi không?” Vốn là anh đang ở cùng bạn bè, bản thân lại bế anh đi mất tiêu.

Dáng vẻ của bạn anh đều là không thể tin thậm chí là biểu hiện buồn bã.

Đường Hạo nói: “Không sao cả, bọn họ không quan trọng,”

Hơn nữa Thẩm Sùng lải nhải mười mấy năm nay, lại nói cũng coi như là cô đã cứu anh.

Hai người biến mất khỏi tầm mắt họ, những người này mới phục hồi lại tinh thần.