Chương 13: Quả thực là một sự ôn nhu tàn nhẫn

"Không phải là tôi chưa từng ảo tưởng. Chỉ là chúng thi thoảng chồng chất lên nhau. Trong những giấc mơ."

——"Sau giấc mộng năm thứ 9"_Sherry Lab.

Buổi chiều thứ sáu là buổi luyện tập chung đầu tiên của kịch nói《Biến cố Tây An》, bọn họ mượn một phòng học trống bên khu dạy học cũ.

Bởi vì liên quan đến số người nhiều, cho nên màn học sinh biểu tình đặt ở đầu tiên.

Hạ Ly ở trong màn diễn này, cô diễn một học sinh, không có phần diễn và lời kịch gì, chỉ cần hô khẩu hiệu với mọi người là được.

Diễn màn này hai lần, hợp lời kịch và tiết tấu với diễn viên diễn Trương Học Lương đã gần như là thông qua, xong xuôi phần lớn bạn học đều rút lui trước.

Hạ Ly đang ngồi ở bên cửa sổ trong phòng học, ăn mì xào mang từ nhà ăn đến với Lâm Thanh Hiểu, đói ác chiến nên lúc ăn có hơi ngấu nghiến.

Nghe thấy tiếng động, Hạ Ly đưa mắt về hướng cửa, vừa nhìn thì suýt chút bị sặc —–

Vương Sâm diễn Tống Tử Văn khoan thai tới muộn, tiến vào cùng cậu ấy còn có Yến Tư Thời.

Vương Sâm diễn Tống Tử Văn là bị Đào Thi Duyệt kiên quyết nhét vào, bởi vì cậu ấy cũng đeo kính, tóc mái vén lên, chải ngược về sau, rất giống với hình tượng của Tống Tử Văn.

Vương Sâm hỏi Đào Thi Duyệt, người diễn vai Tống Mỹ Linh: “Còn chưa đến màn diễn của tôi đúng không?”

“Chưa đến.” Đào Thi Duyệt tùy ý trả lời một tiếng, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Yến Tư Thời, cô ấy vuốt vuốt tóc bên tai, rõ ràng là đang vui vô cùng: “Sao Yến Tư Thời cũng đến rồi?”

Vương Sâm nói: “Tôi mời cậu ấy đến giúp tôi sửa phát âm cho đúng.”

Nhạc đệm nho nhỏ qua đi: “Dương Hổ Thành” và “Trương Học Lương” tiếp tục tập luyện.

Tiết tấu đọc lời của nam sinh diễn Trương Học Lương kém muốn chết, không hề lên xuống mà cứ như đang đọc bài khóa vậy, nhưng không còn cách nào, cậu ta là nam sinh cao nhất đẹp trai nhất bên lớp 7, "Chàng trai đẹp nhất" chọn ra trong 11 nam sinh.

Vì hình tượng này, Từ Ninh chỉ có thể nhịn đau thỏa hiệp.

Diễn Dương Hổ Thành chính là Tiêu Vũ Long, vì nhân vật này mà cậu ấy đã xin Từ Ninh và Chu Toàn rất lâu, thậm chí còn học thuộc lời kịch thuộc đến làu làu trước cả thời hạn. Từ Ninh không chịu làm việc vì tình riêng, thế là tạo “Cuộc chọn nhân vật”, gọi mấy nam sinh “Diễn thử”. Cuối cùng nghe xong thì đúng là Tiêu Vũ Long tốt nhất, lúc này mới quyết định chọn cậu ấy.

Giờ phút này, hai người vẫn đang đối diễn như trước, Vương Sâm đến muộn dẫn theo Yến Tư Thời vòng qua một bên rồi ngồi xuống.

Vì tiện cho tập luyện, giữa phòng học đều để trống, dọc cửa sổ bày một hàng ghế.

Hạ Ly và Lâm Thanh Hiểu đang ngồi ở đẳng đó.

Mà Vương Sâm và Yến Tư Thời, ngồi ở bên cạnh các cô chỉ cách một vị trí trống.

Hạ Ly lén liếc sang bên cạnh một cái, sửa lại cái tướng ăn quét sạch vừa nãy, rõ ràng Yến Tư Thời sẽ không thể nào để ý đến bên này của cô, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà trở nên “đoan trang”, lấy chiếc đũa gắp từng đũa từng đũa mì xào nhỏ, như thục nữ khuê phòng bị bệnh kén ăn.

Cô cũng cảm thấy bản thân mình như có chút làm ra vẻ, thế là nhấp môi cười tự giễu một cái.

Tiêu Vũ Long và “Bạn trai đẹp nhất” kia đã đối lời kịch xong.

Từ Ninh đặt mục tiêu của lần luyện tập chung này tương đối thấp, có thể thoát khỏi kịch bản là được, bởi vậy không soi mói đến mức nghiêm khắc quá, gọi diễn viên màn kết cục ra sân.

Tiêu Vũ Long túm kịch bản, xuống bục tìm chỗ ngồi.

Dường như lơ đãng mà thoáng qua trước mặt Hạ Ly và Lâm Thanh Hiểu, cậu ấy cười hỏi: “Các cậu coi như là trợ lý của đạo diễn Từ, cảm thấy tôi diễn được không?”

Hạ Ly rất rõ lời này của cậu ấy là đang hỏi mình, bởi vì ánh mắt của cậu ấy đang nhìn về phía cô.

“Ừm...... Lời kịch cậu đều thuộc tương đối nhuần nhuyễn, rất tốt.” Hạ Ly ngượng ngùng nói, toàn bộ quá trình vừa nãy cô chỉ chú ý Yến Tư Thời ở chỗ cách cô hai vị trí, vốn không nghiêm túc nghe.

“Vậy thì tốt vậy thì tốt!” Tiêu Vũ Long cười cười mà sờ cái mũi của mình một chút, rẽ đến một vị trí trống ngồi xuống.

Qua mấy màn, đến màn ba người Vương Sâm— Tống Tử Văn, Đào Thị Duyệt— Tống Mỹ Linh và “Tưởng Giới Thạch” bàn bạc về việc có nên đàm phán với các đại diện của đảng phái khác hay không.

Cơm tối Hạ Ly ăn xong rồi, thừa dịp rảnh rỗi cũng đã vứt rác ra ngoài. Lúc rảnh rỗi cũng đã vứt rác ra ngoài. Lúc này đang cầm kịch bản, giả vờ xem tập luyện.

Dư quang mắt bên phải, cô thấy Yến Tư Thời đang ngồi với vẻ hơi lười nhác, vẻ mặt có chút uể oải hờ hững. Vắt chân, kịch bản đặt ở trên đùi, trong tay cầm một chiếc bút màu đỏ, lúc Vương Sâm nói lời kịch thì thường xuyên ghi lên kịch bản gì đó.

Hôm nay anh khoác một chiếc áo phao trắng, áo len mặc bên trong cũng là màu trắng, cái áo kia phản xạ lại ánh đèn rồi chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ của anh, nom có kiểu trong vắt của ánh sáng khi phản xạ trên nền tuyết.

Diễn xong một cái, Vương Sâm lập tức đi tìm Yến Tư Thời: “Vừa này mình phát âm có chỗ nào không đúng không?”

Yến Tư Thời chỉ vào chỗ nào nó trên kịch bản: “Ngày hôm qua nhấn mạnh quá, nhấn giọng ở đây.”

"Mình lại đọc sai rồi?” Vương Sâm gãi gãi đầu.

"Ừm."

“Còn không?”

“Tất cả "feel" cậu đều đọc thành "fill".”

“...... Sao dường như mình lại không nghe ra được sự khác nhau.”

“Phiên âm của chúng nó khác nhau, phân biệt như này..." Yến Tư Thời lấy bút đánh dấu trên giấy, Vương Sâm xúm lại xem.

Chờ đánh dấu xong rồi, Yến Tư Thời lại lỗi bộ phận nguyên âm trọng điểm của hai từ ra làm giải thích.

Bên này dần dần biến thành lớp học phát âm nhỏ, những bạn học khác cũng để ý đến, Tiêu Vũ Long là người đầu tiên vây đến đây: “Bạn học Yến, có thể giúp tôi nghe chút xem xem câu này tôi đọc có đúng không?”

Có Tiêu Vũ Long mở đầu, mấy bạn học cũng liên tiến đến gần, hỏi câu nhấn giọng, hỏi rốt cuộc phụ âm “Th” này nên phát âm như nào mới đúng, hỏi trong khoảng thời gian ngắn làm sao để bớt vị “Chinglish” .....

Rất khiến Hạ Ly cảm thấy bất ngờ.

Yến Tư Thời là một người lười biểu diễn kịch nói như vậy, trước sau như một đều không thích tham gia náo nhiệt, ngay cả trường hợp như KTV cũng tách ra ngoài, nhưng khi đối mặt với đám người chen chúc đến hỏi lại không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc không kiên nhẫn gì.

Tuy rằng anh không nhiệt tình chút nào, nhưng cũng rõ ràng không dính chút nào đến từ “Dạy không biết mệt".

Chỉ với Vương Sâm có quen biết, anh mới có thể phân tích từng tầng từng tầng, dạy tỉ mỉ.

Còn câu hỏi của những bạn học khác, cơ bản anh đều là hỏi gì đáp lấy.

Hạ Ly túm kịch bản do dự rất lâu, một góc của trang giấy cũng bị cô xoa cho cong, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng hơi ẩm ướt.

Nhưng mà cuối cùng, cô vẫn không thể lấy hết can đảm đi lên góp mặt vào sự náo nhiệt này.

Thật giống như là vì một loại lòng tự ái nhỏ bé và sự xấu hổ.

Không muốn để người mình thích nghe thấy phát âm tiếng Anh không chuẩn của mình.

Giống như là giày trắng chơi bóng dính bùn, tóc mái hơi ra dầu vì gội muộn một ngày do lười, ăn no quá không khống chế được mà ợ một tiếng.......

Là muốn giấu đi sự bối rối nho nhỏ ở trước mặt nam sinh mình thích.

Mấy lần diễn tập sau, có đôi lúc Yến Tư Thời sẽ đến cùng Vương Sâm, có đôi khi sẽ không.

Phàm là anh tới thì mọi người đều sẽ tranh thủ thời gian tìm anh sửa cho đúng phát âm lời kịch.

Không muốn để người mình thích nghe thấy phát âm tiếng Anh không chuẩn của mình.

Giống như là giày trắng chơi bóng dính bùn, tóc mái hơi ra dầu vì gội muộn một ngày do lười, ăn no quá không khống chế được mà ợ một tiếng.......

Là muốn giấu đi sự bối rối nho nhỏ ở trước mặt nam sinh mình thích.

Mấy lần diễn tập sau, có đôi lúc Yến Tư Thời sẽ đến cùng Vương Sâm, có đôi khi sẽ không.

Phàm là anh tới thì mọi người đều sẽ tranh thủ thời gian tìm anh sửa cho đúng phát âm lời kịch.

Tuy nói trình độ khẩu ngữ rất khó tăng lên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng mà có ngu đi chăng nữa, nói như vẹt thì cũng có thể luyện gần chắc mấy câu lời kịch.

Trong lúc tiến hành tập luyện hừng hực khí thế, bên kia, Lâm Thanh Hiểu và ủy viên văn nghệ cũng đang chuẩn bị chuyện trang điểm.

Hạ Ly thì tự định vị mình là viên gạch, Từ Ninh và Lâm Thanh Hiểu ai cần hỗ trợ thì cô sẽ dọn đi bên đấy.

Nhoáng cái đã đã đến 29 tháng 12, thứ sáu, chính là liên hoan đêm Nguyên Đán đó.

Được hôm giáo viên rộng rãi hiếm thấy, nhường lại một tiết cuối cùng buổi chiều, bảo mọi người đi chuẩn bị tiệc tối.

Phòng học trống để luyện tập trước đó trở thành phòng trang điểm và hậu truong.

Lâm Thanh Hiểu và ủy viên văn nghệ chắp ba cái bàn lại, đặt gương trang điểm lên, bắt đầu trang điểm cho từng người.

Tranh thủ, Lâm Thanh Hiểu gọi Hạ Ly đến, nhờ cô đi hỏi giúp một chút, bọn ủy viên lao động đi nhận trang phục diễn đã đến chưa.

Trang phục diễn kia đã đặt với cửa hàng cho thuê xong từ trước.

Sở Thành nhỏ, cửa hàng để thuê trang phục diễn này ít đến đáng thương, Lâm Thanh Hiểu và ủy viên văn nghệ chạy hết mấy nhà mới miễn cưỡng gom đủ.

Mà quân trang kiểu dân quốc, thật sự không tìm được chỗ thuê, thế là phải chi quỹ lớp, mua mấy bộ trên mạng.

Hạ Ly gọi điện thoại cho ủy viên lao động, biết được người đã đến cổng trường.

Lâm Thanh Hiểu nói: “Vậy làm phiền Hạ Hạ đợi lát nữa hỗ trợ đếm xem quần áo có đủ không, xong hỗ trợ đăng ký một chút. Người khác mình không yên tâm.

Hạ Ly ra cái dấu tay “OK”: “Cậu chỉ cần lo trang điểm, cái kia giao cho mình đi.”

Một lát sau, bọn ủy viên lao động lấy quần áo xong đã trở lại.

Hạ Ly qua đi hỗ trợ đếm, kết quả trang phục nữ sinh dân quốc thiếu 6 bộ.

Hỏi tình huống là thế nào, ủy viên lao động nói: “Chủ tiệm nói bên trường nghề có sáu nữ sinh hôm qua thuê đi chụp ảnh, nói là trước trưa hôm nay sẽ trả về, nhưng bọn họ còn chưa trả”

Nam sinh bên cạnh cũng hát đệm: “Bọn tôi còn cãi nhau một trận với cửa hàng trưởng, nào như vậy được, đều đã bảo để cho chúng ta rồi mà còn cho người khác mượn, không giữ chữ tín chút nào......”

Hạ Ly cắt ngang nam sinh đang phát ra những cảm xúc không có chút ý nghĩa nào này, trực tiếp hỏi: “Có số điện thoại của chủ tiệm không?”

Ủy viên lao động gãi gãi đầu.

"..... Vậy bị thiếu là nhà ai?” Hạ Ly cạn lời.

“Nhà Vũ Cách Cách kia.”

Hạ Ly cố ý giao chuyện ký nhận trang phục diễn cho một nữ sinh nổi tiếng là cẩn thận trong lớp, sau đó chạy đi tìm Lâm Thanh Hiểu, muốn lấy số điện thoại của chủ tiệm “Vũ Cách Cách”.

Rồi gọi điện thoại cho chủ tiệm, muốn lấy số điện thoại đăng ký của sáu nữ sinh trường nghề kia, liên hệ được người ta.

Mấy nữ sinh trường nghề kia không muốn đưa đến, nói sắp phải cùng nhau ra ngoài xem điện ảnh.

Nói chuyện nửa ngày, bọn họ chỉ đồng ý để lại sáu bộ quần áo ở chỗ quản lý ký túc xá, để tự Hạ Ly đi lấy.

Hạ Ly không muốn làm Lâm Thanh Hiểu phân tâm nên cũng chỉ đi tìm lớp trưởng Chu Toàn nói rõ tình huống một chút.

Chu Toàn nhìn đồng hồ: “...... Cậu gọi xe qua đó? Bây giờ nhất định rất tắc đường, đến kịp không?”

“Tôi cứ đi xem sao.” Hạ Ly cũng nhìn thời gian một chút: “Nếu thật sự không kịp thì cũng chỉ có thể để sáu người không lên.”

Nhưng cô không hy vọng chuyện như vậy xảy ra.

Bạn học trong lớp đều tham gia, có lẽ là hồi ức tập thể cuối cùng trước khi lên lớp 12, sáu nữ sinh không thể mặc sẽ có bao nhiêu tiếc nuối chứ.

Chu Toàn nói: “Vậy được rồi. Lúc nào cũng có thể gọi điện cho mình, không về kịp mình lại phối hợp.

“Được.”

Hạ Ly chạy tới chạy lui ra cả người đầy mồ hôi, lúc này đi vòng vèo qua góc chất đống đồ, lấy áo phao của mình, sau khi khoác vào thì nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Lúc xuống cầu thang thì đυ.ng phải người ở đối diện đang đi đến.

Cô vội nói “Thật xin lỗi”, sau đó hốt hoảng đứng lại, lúc này mới phát hiện là Yến Tư Thời đang đi theo Vương Sâm lên tầng.

Nhất thời càng hoảng, lại nói mấy câu “Thật xin lỗi”.

Yến Tư Thời chống một tay trên lan can mà nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Có lẽ là nhìn ra cô đã vội đến độ ra mồ hội đầy đầu.

Hạ Ly giải thích đơn giản: “Thiếu sáu bộ quần áo, bây giờ tôi đi lấy.....”

“Đến kịp không?”

“Không biết.....” Cho dù đứng trước mặt là Yến Tư Thời, Hạ Ly cũng không rảnh nói chuyện, cô vừa đi xuống dưới vừa nói: “Tôi đi trước đây! Vương Sâm, cậu mau lên tầng trang điểm thay quần áo.”

“Chờ một chút.” Yến Tư Thời lên tiếng.

Bước chân của Hạ Ly dừng lại.

Yến Tư Thời đi xuống hai bước, đứng cùng bậc thang với cô.

Yến Tư Thời hỏi: “Lớp các cậu không ai giúp cậu à?”

“Bọn họ đều phải trang điểm đợi lên sân khấu...... Một mình tôi đi một chút sẽ quay lại, sẽ không chậm trễ gì.”

Yến Tư Thời suy tính mấy giây: “Trong nhà có người đến đưa đồ, xe vừa mới đi chưa lâu. Nếu cậu cần thì tôi sẽ gọi điện thoại kêu người lái quay lại, đưa cậu qua đó.”

Khu dạy học cũ, trên đỉnh treo một ngọn đèn đơn giản lộ rõ vẻ ảm đạm, ánh đèn kia khiến người ta có loại cảm nhận như trong phim điện ảnh cũ.

Vì sự khác biệt về chiều cao, cho nên lúc nói chuyện, Yến Tư Thời đều hơi cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt bị chìm trong bóng tối màu xám tro.

Một màn này đúng là cảnh tượng chuyện xưa mới có, như muốn khắc thật sâu vào trong lòng người vậy.

Hạ Ly rất khó hình dung tâm trạng của giờ khắc này, tuy là cô không để Thanh Hiểu lo lắng nên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thật ra đáy lòng vừa vội lại vừa hoảng hốt.

Yến Tư Thời nói, như là đưa than ngày tuyết.

“....Vậy phiền cậu rồi.” Cô chỉ cảm thấy cổ họng hơi lên men.

Yến Tư Thời móc điện thoại ra, thoáng quay người, gọi một cuộc điện thoại.

Gọi xong, anh nói với Vương Sâm: “Cậu lên trước đi.”

Vương Sâm đẩy kính rồi gật gật đầu, đi lên tầng.

Yến Tư Thời xoay người quay về phía Hạ Ly: “Đi thôi. Tôi đi một chuyến với cậu.”

Rõ ràng vẫn là giọng điệu nhàn nhạy như vậy, nhưng giờ phút này Hạ Ly lại cảm thấy lời này cực kỳ dịu dàng.

Đúng là một loại on nhu tàn nhẫn.