Chương 23: Gió ùa về gió, đêm chạy về đêm

"Ngày 21 tháng 12 năm 2012, rộ lên tin đồn về ngày tận thế. Hôm đó, tôi đã thức thâu đêm trong quán cà phê để làm bài tập về nhà, đếm ngược đến lúc 0 giờ, ngẩn người một lúc, nghĩ đến Y thiếu niên năm ấy: Này, cậu xem, ngày tận thế thật sự không đến."

——"Sau giấc mộng năm thứ 9"_Sherry Lab.

Hạ Ly vốn bị tiếng bước chân dọa sợ đến phát khóc. Sao mà có người, giọng nói thì lạnh lùng, nhưng ngữ khí lại ôn nhu như vậy.

Hạ Ly cố gắng để không khóc trước mặt người mà cô thích.

"Ừm..." Cô nhịn không được, một lúc sau mới hắng giọng, chọn ra một lý do không quá nghiêm trọng,

"Bài kiểm tra toán của tôi không được tốt lắm."

"...Ừm.", Yến Tư Thời tỏ vẻ trầm ngâm.

"Đúng là tôi cũng chưa từng đạt được điểm cao môn này."

Đúng là người duy nhất có thể nói những điều như vậy mà không khiến mọi người cảm thấy đáng ghét hay khoe mẽ cũng chỉ có cậu ta.

Một cơn gió thoảng qua, làn khói của điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay Yến Tư Thời tản đi và tia lửa sáng lên trong giây lát.

Mùi bụi bặm trong phòng học làm cho nơi này giống như bị bỏ hoang trong một thời gian dài.

"Hình như tâm tình của cậu cũng không tốt."

Hạ Ly nhìn xuống tia lửa nhỏ, cảm giác như nó là chính trái tim mình vậy. Nằm yên trong tay anh, nó thỉnh thoảng nhấp nháy.

Giọng nói của Yến Tư Thời rất nhẹ: "Chỉ là nhận được một cuộc điện thoại mà tôi không muốn trả lời."

Anh ấy cũng có những giới hạn mà người khác không được chạm vào, Hạ Ly sẽ không đi sâu vào nó.

Rất ít khi nghe chuông bên trong tháp, toàn bộ tòa nhà dường như chấn động khá lớn.

Yến Tư Thời hỏi: "Cậu không tham gia lớp tự học buổi tối sao?”

"Không muốn đến."

"Vậy đi dạo được không?"

"... Hả? "

"Uống chút gì đó đi."

Một học sinh ưu tú như Yến Tư Thời mà lại trốn học thì đúng là chuyện kinh thiên động địa mà.

"Được." Cô nói như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trái tim cô đang run rẩy.

Làm sao mà có thể từ chối lời mời của cậu ấy được chứ?

Hạ Ly lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, bảo Yến Tư Thời đợi một chút, cô gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm xin phép nghỉ.

Ngay lúc cô bấm điện thoại, một cơn gió khác ập đến, cô đưa tay bịt tai bên kia, sợ nghe không rõ.

Vừa lúc Yến Tư Thời tới gần bệ cửa sổ, dập tắt điếu thuốc, lại thuận tay đóng cửa sổ lại. Cửa sổ vì không thường đóng, phát ra tiếng kêu ken két.

Tiếng gió bị ngăn lại, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, Hạ Ly nghe được thanh âm run rẩy của mình.

Cô nói với thầy sức khỏe của mình không tốt lắm nên sẽ đến lớp tự học trễ một chút.

Trước đó có thấy giấy xin phép nên thầy cũng không hoài nghi gì, còn bảo cô nghỉ ngơi thật tốt.

Nữ sinh lớp xã hội thường hay xin phép nghỉ, là giáo viên chủ nhiệm, mấy lý do xin phép đều tương tự nhau, bình thường đều sẽ đồng ý.

Cúp điện thoại, Hạ Ly nhìn về phía Yến Tư Thời, "Đi thôi.”

Yến Tư Thời gật đầu.

Hai người rời khỏi tháp chuông, cùng nhau đi về phía cổng trường.

Lúc Hạ Ly vừa ra khỏi cổng trường, cầm tờ giấy xin nghỉ phép có chữ kí của thầy chủ nhiệm.

Khi đó người qua lại trước cửa khá đông, bác bảo vệ kiểm tra cũng không kỹ lắm, sau khi xem xong liền thả đi, không lấy giấy xin nghỉ, Hạ Ly liền tiện tay cất nó vào túi đồng phục.

Phòng khi cần còn dùng lại lần nữa.

Còn Yến Tư Thời, màu sắc thẻ ra vào của lớp quốc tế không giống với các lớp khác, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Rời đi thuận lợi như thế, đúng là ngoài sức tưởng tượng của Hạ Ly.

Cô hít một hơi thật sâu, không khí bên ngoài cổng trường tràn vào phổi, trong lành và lạnh buốt.

Cô hạ quyết tâm đêm nay tạm thời đem cảm giác tội lỗi bỏ lại phía sau. Sau đêm nay sẽ trở lại làm con ngoan trò giỏi.

Không ai hỏi nhau uống gì, bọn họ cứ tự nhiên đi cùng nhau về phía phố Thiên Tinh.

Hạ Ly cho hai tay vào trong túi áo khoác đồng phục, vì gió lạnh mà hơi rụt cổ, trong tiếng gió cô nhận ra tiếng bước chân của bọn họ, tiếng bước chân nhẹ nhàng đó là của mình, còn Yến Tư Thời thì bước chân lại nặng nề hơn một chút.

Đi ngang qua cửa hàng văn phòng phẩm còn sáng đèn trước cổng trường, Hạ Ly hỏi Yến Tư Thời: "Cậu bắt đầu nộp hồ sơ du học rồi à?"

"Ừm."

"Khi nào thì cậu đi?"

"Tháng ba hoặc tháng sáu."

"Cậu định học trường nào thế?"

Hạ Ly hỏi những lời này không dám nhìn Yến Tư Thời, chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình. Cô kìm nén giọng điệu của mình, cố gắng làm cho nó giống như một người bạn cùng lớp bình thường hoặc một cuộc trò chuyện vui vẻ giữa những người bạn.

"Tôi đã nộp đơn vào một số trường, nếu có trường nào thích hợp thì tôi sẽ tới đó học. Nếu không xin được, thì tôi sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học."

"Sẽ ổn hết thôi, tốt hơn là cậu đừng tranh giành cơ hội với những kẻ đáng thương này là được. ” Hạ Ly cười nói.

Nói xong, cô liền nghĩ, nếu thi đại học là ngàn quân, vạn mã chen cầu độc mộc, thì khi cô muốn đến gần Yến Tư Thời cũng có khác gì mấy đâu.

Yến Tư thời nói: "Cảm ơn lời động viên của cậu."

Trong ánh đèn đường lờ mờ, Hạ Ly liếc nhìn Yến Tư Thời, vừa vặn không có bỏ lỡ khoảnh khắc anh khẽ mỉm cười.

Tim cô đập loạn xạ, có chút ngứa ngáy, giống như bông bồ công anh bị gió thổi bay.

Khi rẽ ở ngã tư phía trước, gió xuyên qua đường, tát vào mặt.

Hạ Ly nhịn không được, quay đầu che miệng hắt hơi.

"Lạnh à?"

Hạ Ly chưa kịp trả lời, anh liền cởϊ áσ khoác đưa cho cô.

Cô không muốn lấy liền vội vàng nói, "Tôi không lạnh..."

Yến Tư Thời trực tiếp trùm áo lên đầu cô.

Mẫu áo khoác thể thao màu xám mùa thu, chất liệu khá dày dặn, áo vừa khoác lên, theo phản xạ cô nhắm mắt lại, ngửi thấy hơi thở mát lạnh như mùa đông, ký ức về đại hội thể thao năm ngoái lại hiện về.

Cô nhìn lại Yến Tư Thời, lúc này trên người anh vẫn còn một chiếc áo len có mũ màu trắng.

"Đưa áo cho tôi, cậu không lạnh chứ?"

Hạ Ly hít sâu một hơi rồi mới có thể nói.

Yến Tư Thời lắc đầu, "Cậu mặc đi, đừng để bị cảm."

“...Cám ơn.”

Sau đó cô không còn ngại ngùng mà mặc áo khoác vào.

Mặc dù đã mặc đồng phục bên trong nhưng áo khoác lên vẫn còn rất rộng, hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Cô đút hai tay vào trong túi áo khoác, bên trong dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh ấy, ngón tay cô chạm vào đường viền của chiếc bật lửa, cô thu lại ngón tay, siết chặt lấy nó.

Rẽ phải, đi qua một cây cầu vượt liên đến giao lộ đường Thiên Tinh.

Chợ đêm mở cửa, bày bán các loại quần áo rẻ tiền, đồ lặt vặt, quầy hàng thắp sáng mấy chuỗi bóng đèn nhỏ nhiều màu, khiến cả đường phố sáng bừng lên không khác gì ban ngày.

Trong tiếng huyên náo, họ không nói gì nữa và đi thẳng đến quán trà sữa.

"Cậu uống gì?"

Yến Tư Thời nhìn lên bảng giá.

Hạ Ly trầm ngâm nói, "Trà sữa đậu đỏ."

Trên đường đi cô cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy nóng lên vì mặc thêm một cái áo khoác.

Đúng là khi tâm trạng không tốt thì chỉ cần cái gì đó vừa nóng vừa ngọt là tâm trạng liền tốt lên ngay.

Yến Tư Thời thì gọi một cốc chanh đá xay.

Hai người cầm đồ uống tiếp tục đi, đến ngã tư phía trước thì rẽ vào một con hẻm nhỏ, vẫn là phố đi bộ, nhưng chật hẹp hơn nhiều, đồ bán cũng đa dạng hơn. Dòng người ít hơn, mặc dù ồn ào nhưng vẫn có cảm giác tĩnh lặng.

Lúc này họ đi qua một cửa hàng băng đĩa.

Hạ Ly dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu hỏi Yến Tư Thời,

"Gần đây vừa mới ra "2012: Năm đại họa", cậu xem chưa?"

"Lúc Vương Sâm xem, tôi có xem cùng hai lần."

"Cậu có tin rằng năm 2012 sẽ là ngày tận thế không?"

Yến Tư Thời trầm mặc.

Hạ Ly ngước mắt nhìn bảng hiệu neon của cửa hàng băng đĩa, ánh sáng màu xanh lóe lên, dừng trên mặt Yến Tư Thời, hai mắt anh rũ xuống, ẩn trong ánh mắt ấy là một sự lãnh đạm, nhưng lại sâu thẳm bên trong là sự mơ hồ.

"Tôi cũng mong là như vậy." Yến Tư Thời nói.

Giọng điệu nhẹ nhàng đến mức khiến người ta có cảm giác buồn chán mà.

Tôi cũng mong là như vậy.

Đây là loại câu trả lời gì chứ.

Không biết tại sao, trái tim cô đột nhiên có cảm giác như một cuộn khăn giấy ướt, nhàu nát và ẩm ướt.

Xem ra, niềm kiêu hãnh mà ông trời ban cho, nó luôn tồn tại như ngọn đèn trong mắt mỗi người, không hề đáng ghen tị như mọi người vẫn nghĩ.

Hạ Ly cảm thấy chủ đề này có vẻ không được hay cho lắm.

Cô hút một ngụm trà sữa đậu đỏ, vị ngọt ngào ấm áp ở cổ họng, lại có chút đắng.

Cô im lặng tự trách mình.

Đi một lát, Yến Tư Thời lại chủ động tiếp tục đề tài kia, hỏi cô: "Thế cậu có tin không?”

Hạ Ly lắc đầu, "Thế giới trong lời tiên tri của nền văn minh Maya đã nói vô số lần về ngày tận thế. Nhưng mà, sau khi tôi xem xong "Niềm sống", tôi cũng liệt kê một danh sách ước nguyện của mình. Nếu năm 2012 thực sự là ngày tận thế thì đây cũng là thời điểm tuyệt vời để hoàn thành mong muốn của mình.”

Yến Tư cúi đầu nhìn cô, "Thế tâm nguyện của cậu là gì?”

"Chưa nghĩ tới."

Hạ Ly nói xong, mặt lại đột nhiên đỏ bừng.

Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến, trước ngày tận thế, có một chuyện cô nhất định phải làm, chính là tỏ tình với Yến Tư Thời.

Tốt hơn hết, hãy cho cô biết chính xác thời điểm thế giới bị hủy diệt, cô sẽ dùng ba giây cuối cùng để nói cho Yến Tư Thời biết cô thích anh đến nhường nào, như vậy cô sẽ không phải đối mặt với câu trả lời của anh ấy.

“...Còn cậu thì sao?” Hạ Ly hỏi.

Yến Tư Thời trả lời: "Tôi không có tâm nguyện gì cả."

Hạ Ly có hơi sửng sốt, "Không có gì sao? Không có việc gì nhất định phải thực hiện sao?"

Vẻ mặt và giọng điệu của Yến Tư Thời vẫn rất nhẹ nhàng, "Tâm nguyện của tôi không vì ý chí mà thay đổi.”

Bầu không khí dường như trở nên trầm hơn.

Cô không dám nói lung tung nữa, trầm mặc một hồi, vô tình đã đến ngã tư đường.

Xa về phía trước có một con hẻm, trong đó có hiệu sách Thượng Trí.

Hạ Ly hỏi: "Muốn đi mua sách sao?"

Yến Tư Thời gật đầu.

Hiệu sách hôm nay khá vắng khách, chỉ có cô chủ đang ngồi đọc sách tại quầy.

Hiệu sách thì không to lắm, mỗi người tự chọn sách cho mình, giống như đào kho báu mà họ quan tâm nhất từ một mỏ khổng lồ.

Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng còi xe chạy qua, ngoài điều đó ra thì xung quanh cực kỳ yên tĩnh.

Hạ Ly thỉnh thoảng âm thầm dời tầm mắt về phía giá sách bên kia, bóng dáng Yến Tư Thời yên tĩnh dưới ánh đèn mờ ảo, cậu cúi đầu, đọc kỹ từng dòng chữ được viết trên bìa sách.

Không có kỳ thi, không có ôn tập, không áp có lực năm cuối cấp, cũng không có những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống...

Giờ phút này, cả thế giới chỉ có cô và anh.

Cô chợt buồn vì thấy mình hơi tham lam.

Sao mà cô lại dám tham lam chứ.

Cô rõ ràng là người thực dụng nhất, sao có thể ngay thời khắc này, huyễn hoặc bản thân có thể với tới gió, chạm được trăng.

Cô rõ ràng mới là người theo đuổi cậu ấy, vậy mà làm sao chỉ với một khoảnh khắc lại có thể ảo tưởng mình có thể chạm tới cậu ấy được.

Thời gian vô thức trôi qua.

Mãi cho đến khi cô chủ có điện thoại tới, tiếng chuông đột ngột vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng, Hạ Ly lúc này mới bừng tỉnh.

Cô lấy điện thoại ra xem giờ, đã hơn chín giờ hơn rồi.

"Có vẻ như đã đến lúc phải quay về rồi." Hạ Ly nhẹ giọng nói.

"Vậy đi thôi."

Hai người đem sách đã chọn xong, mang đến chỗ chủ tiệm thanh toán.

Ra khỏi hiệu sách, Hạ Ly hỏi Yến Tư Thời còn có quay lại lớp học không.

Yến Tư Thời nói: "Không quay lại nữa.”

Hạ Ly liền vội vàng chuẩn bị cởϊ áσ khoác.

Yến Tư Thời hỏi: "Cậu có ở gần trường không?"

Câu này không phải là câu hỏi, mà giống như đang xác nhận với cô, bởi vì lần trước xe gia đình của Yến Tư Thời đã đưa cô đi rồi.

Hạ Ly gật đầu.

"Cứ mặc vào đi."

Hạ Ly nghe thấy vậy thì dừng lại.

Câu tiếp theo, Yến Tư Thời nói: "Tôi đưa cậu về."

Trên đường về, họ chỉ trao đổi với nhau về những cuốn sách mà họ đã mua.

Anh và cô nói cũng không nhiều, đoạn đường khá ngắn, trong nháy mắt đã đến nơi.

Yến Tư Thời đưa Hạ Ly đến cửa siêu thị Hoa Phong.

Hạ Ly cởϊ áσ khoác ra, dường như vẫn có chút chưa quen.

Hạ Ly đưa áo khoác cho anh, "Cám ơn cậu."

Có lẽ vì mặc lâu, vốn đã quen với nhiệt độ kia nên khi gió thổi qua, cô cảm thấy có chút lạnh.

Yến Tư Thời cầm chiếc áo khoác trong tay, chưa vội mặc vào, "Tôi đi về đây."

Hạ Ly theo bản năng khẽ kêu, "Này".

Yến Tư Thời dừng lại, "Hửm?"

"...Cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Cô ngước mắt lên nhưng lại không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt lướt qua mặt anh liền thu lại.

"Tôi ổn rồi."

"Vậy thì tốt."

Anh nhìn cô, dừng lại một lúc như thể anh đang định nói điều gì đó với cô, nhưng đúng lúc có một chiếc taxi với biển báo "trống" màu xanh lá cây đang chạy tới.

Yến Tư Thời giơ tay lên, lui ra sau một bước, "Tôi đi đây. Cậu nghỉ ngơi sớm một chút."

Hạ Ly vẫy tay, "Tạm biệt."

Cô lùi lại và xoay người, do dự quay đầu nhìn lại, thấy Yến Tư Thời đã mở cửa xe đi lên, liền quay đầu đi vào.

Vòng qua siêu thị Hoa Phong, đi đến phía sau của tòa nhà dân cư, từ cửa sắt đi vào là căn hộ sinh viên.

Đoạn đường này rất tối thích hợp để cô có thể sắp xếp lại tâm trí của mình.

Bước vào cổng sắt, Hạ Ly giậm chân, nhưng đèn điều khiển bằng giọng nói không bật sáng.

Cô chỉ ngả người ra sau, chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Cô nhắm mắt lại, từ từ điều chỉnh lại nhịp tim và cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau.

Nhiều năm sau, Hạ Ly nghe được một bài hát.

"Em có thể đi theo phía sau anh, giống như cái bóng theo đuổi ánh sáng trong giấc mơ."

Bài hát đó đã viết như thế.

Lời bài hát đó luôn nhắc cô nhớ về đêm trốn học đó.

Mãi sau này, có những ký ức dần mất đi nhưng cảm giác trong bóng tối cô vẫn còn nhớ rõ.

Gió ùa về gió, đêm chạy về đêm.

Em chạy về phía anh.