Chương 25: Tôi rất nhớ cậu ấy

"Mùa hè vẫn còn quá ngắn. Mà những ý niệm nhung nhớ trong tôi thì lại quá dài."

——"Sau giấc mộng năm thứ 9"_Sherry Lab.

Năm 2010, tết Nguyên đán trôi qua khá muộn, đến tận mùng bảy Tết khi mọi người bắt đầu đi học trở lại thì đã là cuối tháng hai rồi.

Ngày 27 tháng 2, đếm ngược 100 ngày nữa là kỳ thi tuyển sinh đại học.

Mọi thứ gấp rút chặt chẽ đến mức mọi người không có thời gian để chỉnh trang lại bản thân sau một kỳ nghỉ dài, giống như những thủy thủ tân binh mới được huấn luyện chỉ có nửa năm, còn chưa được tham gia khóa thử nghiệm đã lập tức bị tổng lên chuyến tàu kế tiếp, choáng váng không kịp định thần mà rời đi.

Trường học sắp tổ chức lễ tuyên thệ một trăm ngày, lớp bảy cũng có buổi lễ riêng, mà buổi lễ này cũng là truyền thống do lão Trang tổ chức cho mỗi năm cuối cấp của các học sinh cao trung.

Lão Trang tốt nghiệp đại học sư phạm Bắc Kinh, là một giáo viên chủ nhiệm vô cùng nghiêm túc và cứng nhắc, nhưng với tư cách là giáo viên khoa văn, thầy thường viết riêng một vài câu thơ cổ rồi đăng trên blog của mình. Người như vậy tuyệt đối sẽ không không hề có sự lãng mạn.

Lão Trang kêu mọi người hãy tự viết một bức thư.

Bất kể là cho bản thân, cho người nhà hay cho bạn bè....

Khi nào viết thư xong thì niêm phong cẩn thận và tự mình cất giữ, chờ đến khi kì thi kết thúc hoặc ngày công bố điểm sẽ mở ra.

Lão Trang nói: “Chỉ mong khi đó các cô cậu sẽ không hổ thẹn với những gì đã viết trong thư.”

Để nâng cao ý nghĩa này, giấy viết thư và phong bì đều do lão Trang phân phát, giấy viết thư có sọc xanh trên nền trắng, trên đầu ở giữa có in tên trường và phù hiệu của trường trung học cơ sở Minh Chương.

Sau khi giấy viết thư và phong bì được chuyền tay nhau xong, lớp học trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy và tiếng sột soạt của đầu bút.

Một lúc sau, có tiếng ai đó khóc thút thít văng vẳng trong không gian này.

Học kỳ mới vừa đổi chỗ ngồi, chỗ của Hạ Ly là ở cạnh cửa sổ.

Giờ phút này đây, cô đang chống tay lên cằm, nhìn ra sân bóng rổ ngoài cửa sổ rồi ngẩn ngơ nghĩ về bức thư của mình.

Cuối cùng cô đặt bút viết ——

Yến Tư Thời,

Cậu có khỏe không.

Tôi là Hạ Ly đây.

Chúng ta đã quen nhau được hai năm rồi, mong cậu sẽ không ngạc nhiên khi nhận được bức thư này.

Từng chữ từng chữ nối tiếp nhau, dòng suy nghĩ cứ thế không dừng lại được.

Cô có quá nhiều điều muốn nói với anh.

Từ lúc gặp mặt lần đầu đến nay, mỗi một lần liếc nhìn từ xa, mỗi một lần tình cờ gặp nhau, mỗi một lần thân thiết với nhau, mọi biến đổi tâm tình cô đều muốn nói cho anh.

Cô không biết liệu cô có phải là người duy nhất viết thư tình trên giấy viết thư này không.

Sau khi viết xong, Hạ Ly gấp tờ giấy làm ba, bỏ vào phong bì, dùng hồ dán kín miệng phong bì một cách chắc chắn.

Trên phong thư viết: Thân gửi Yến Tư Thời.

Cô quyết định sẽ đích thân trao bức thư cho Yến Tư Thời sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học chấm dứt.

——————

Hôm đó là buổi lễ tuyên thệ một trăm ngày, nhà trường vô cùng coi trọng, chỉ mở giảng đường lớn cho những buổi lễ long trọng.

Toàn thể học sinh năm ba tụ tập ở giảng đường lớn, giáo viên, phụ huynh và đại diện học sinh từng người một phát biểu, mọi người đồng thanh tuyên thệ, nhiều người bị ảnh hưởng bởi bầu không khí cảm động này mà rơm rớm nước mắt.

Hạ Ly và Từ Ninh đứng cùng một hàng.

Từ Ninh âm thầm kéo ống tay áo của cô rồi nhỏ giọng nói: “Có phải chỉ có một mình mình cảm thấy có chút xấu hổ đến nổi cả da gà sao?”

Hạ Ly thấp giọng nói: “Thật ra mình cũng có chút...”

“Không phải có chút giống....Lý Dương điên cuồng học tiếng Anh sao?”

Hạ Ly suýt chút nữa bật cười.

Đó là lúc còn học năm nhất cao trung, Lý Dương đến trường để rao bán khóa học, cả lớp trung học phổ thông ngồi ở trên sân thể dục, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, mọi người ngồi nghe phòng phát thanh phát chương trình “người mẹ dưới ánh nến”, ai ai cũng khóc rất nhiều.

Lúc đó Hạ Ly cũng ngồi cùng hàng với Từ Ninh.

Sau khi kết thúc, cả lớp lần lượt rời giảng đường.

Giảng đường gần nhà ăn, còn một lúc nữa mới đến giờ học, Hạ Ly và ba người quyết định ghé qua nhà ăn mua chút đồ.

Lớp bảy rời đi khá sớm, phần lớn mọi người vẫn còn ở lại phía sau.

Lúc này ghé mua đồ ăn vặt là vắng nhất, nên Hạ Ly liếc mắt một cái đã thấy ở ngay chỗ tủ nước lạnh là Yến Tư Thời và Vương Sâm.

“Hi.” Hạ Ly chào hỏi tự nhiên.

Hai nam sinh quay đầu lại.

Yến Tư Thời: “Kết thúc rồi sao?”

Hạ Ly: “Ừ.”

Lâm Thanh Hiểu: “Các cậu không đi sao?”

Vương Sâm: “Chúng mình không thi đại học.”

Ba người Hạ Ly tiến đến gần lấy nước từ tủ lạnh.

Yến Tư Thời trong tay đang cầm một chai nước lọc, nhẹ nhàng tránh sang một bên.

Anh liếc nhìn “Kế hoạch chạy nước rút một trăm ngày.” do nhà trường thống nhất phát hành trong tay của Hạ Ly,

“Muốn thị vào mấy trường top sao?”

Trên bìa sổ kế hoạch là tên lớp, tên họ và cột phía dưới là mục tiêu trường đại học.

Hạ Ly mặt nóng ran. "Ừ."

“Cố lên.”

“Cảm ơn.”

Hạ Ly cùng bạn bè chọn xong đồ uống, đi đến quầy thu ngân.

Lúc này, Yến Tư Thời đang đứng ở một bên bỗng cầm chai nước lọc đặt thẳng lên bàn, nói với thu ngân: “Thanh toán cùng đi.”

Lâm Thanh Hiểu nói: “Mời chúng mình sao?”

Yến Tư Thời “Ừ” một tiếng.

Lâm Thanh Hiểu lại nói: “Ôi, cảm ơn nhé!”

Vương Sâm không vui: “Sao không nói sớm! Lại để mình tự đi thanh toán.”

Yến Tư Thời: “Chẳng phải bình thường vẫn mời cậu hay sao.”

Vương Sâm: “....”

Năm người rời khỏi nhà ăn, cùng nhau đi đến khu lớp học.

Đang đi trên đường bỗng điện thoại của Yến Tư Thời vang lên.

Anh rút lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần dài, nhìn một lúc rồi nói: “Mọi người về trước đi, tôi nghe điện thoại một lát.”

Anh một tay cầm nước, một tay cầm điện thoại, anh tránh đám đông lúc này đang đi về phía mình mà hướng về phía sân trường có bức tượng điêu khắc vị hiệu trưởng đầu tiên của Minh trung.

Hạ Ly nhìn theo anh, thấy anh đang đứng dựa lưng vào bậc thềm, cúi đầu.

Nắng chiều đổ lên bóng anh thật dài trên nền bê tông.

Bóng dáng ấy khiến người ta cảm thấy thật cô đơn.

Anh đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Cô không nghe thấy được.

Tiếng người cười nói ầm ĩ đã ngăn cách họ.

——————

Sau đó, cả tuần Hạ Ly không hề gặp được Yến Tư Thời.

Ban đầu cô cũng không để ý lắm, bởi vì quá bận học trên lớp, tan học sẽ cố gắng dành thời gian để ngủ bù, nên cô không có sức lực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xem Yến Tư Thời liệu có đi ngang qua hay không.

Mà tình cờ gặp ở hành lang thì không phải lúc nào cũng vậy.

Nhưng một ngày, rồi hai ngày....cho đến khi một tuần qua đi, Hạ Ly bắt đầu cảm thấy không ôn.

Tranh thủ thời gian rảnh, Hạ Ly đi đến lớp hai mươi.

Cô nhìn vào phía trong, thấy chỗ ngồi của Yến Tư Thời trống trơn, trên mặt bàn cũng sạch sẽ, dường như trước kia chưa từng có ai ngồi đây.

Trong lòng cô bỗng thấy bồn chồn.

Cô gọi Vương Sâm đang ngồi đọc sách trên bàn.

Hạ Ly nói thẳng: “Mấy ngày rồi không thấy Yến Tư Thời, cậu ấy xin nghỉ rồi sao?”

“Giáo viên chủ nhiệm nói cậu ấy về Bắc Thành rồi.”

“Giáo viên chủ nhiệm nói?”

Vương Sâm gãi đầu, “Hôm lễ tuyên thệ đó, sau khi cậu ấy nhận cuộc điện thoại, liền trở về phòng học lấy cặp sách rời đi, sau đó không tới lớp nữa. Sáng hôm trước tôi đến lớp học thấy bàn học của cậu ấy cũng sạch bóng không còn đồ gì cả. Tôi bèn hỏi chủ nhiệm lớp thì mới biết người nhà của cậu ấy đến thu dọn đồ, nói cậu ấy chuẩn bị trở về Bắc Thành.”

“Cậu có liên hệ với cậu ấy không?”

“Không liên lạc được, điện thoại toàn tắt máy.”

“Vậy cậu ấy…..còn tới trường không?”

“Không biết nữa.”

Hạ Ly không rõ bản thân làm thế nào mà trở về lớp học, suốt dọc đường cứ luôn lo âu sợ hãi.

Giống như đang đi trên đường rất thuận lợi, nhưng biển báo ở ngã tư đường đột nhiên lại bị ai đó tháo xuống, khiến mọi thứ mờ mờ ảo ảo.

Mọi thứ trở nên mịt mù.

Giờ nghỉ học tiếp theo, cô bí mật lấy điện thoại di động đi vào nhà vệ sinh, cô bấm thử số điện thoại của Yến Tư Thời.

Như lời Vương Sâm nói, điện thoại không liên lạc được.

Cô lại gửi tin nhắn văn bản:

Hi, tôi đã gặp Vương Sâm, nghe cậu ấy nói cậu phải về Bắc Thành?

Tin nhắn này giống như đá bỏ biển sâu, bất ngờ lãng quên.

Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, Hạ Ly không có thời gian để phân tâm, mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều theo thói quen mà thử bấm số điện thoại của Yến Tư Thời.

Nhưng câu trả lời chỉ là từ máy móc: “Điện thoại này hiện đang tắt máy.”

Một tháng sau, âm thanh kia đã trở thành: “Số bạn gọi hiện không hoạt động.”

——————

Đó là một ngày trong tháng Tư.

Trong giờ nghỉ giải lao, Hạ Ly đến văn phòng khoa Văn lấy bài thi, lúc đi xuống cầu thang bỗng gặp phải Đào Thi Duyệt.

Cả hai chào hỏi nhau như những người bạn học bình thường.

Lúc quay đi, Hạ Ly bỗng nhiên hỏi: “Tôi có thể nói chuyện với cậu không?”

Đào Thi Duyệt dừng lại, “Về Yến Tư Thời sao?”

Hạ Ly gật đầu.

Hai người đi tới hành lang trước cửa lớp hai mươi.

Đào Thi Duyệt chống tay lên lan can, quay mặt hướng về phía giếng trời trước tòa nhà giảng dạy nơi trồng những cây ngọc lan, “Nếu cậu muốn hỏi tôi có biết tin gì không, thì không cần đâu, tôi cũng không liên lạc được. Mẹ tôi cũng liên lạc với bà cậu ấy, bà ngoại cậu ấy chỉ nói rằng cậu ấy đã trở về Bắc Thành, chuẩn bị ra nước ngoài.”

Hạ Ly im lặng một lúc, “Vậy cậu có biết vì lý do gì mà cậu ấy lại vội vã trở về Bắc Thành không?”

Đào Thi Duyệt quay đầu nhìn cô, hình như có chút ngập ngừng.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói: "...Mẹ cậu ấy đã qua đời.”

Hạ Ly ngẩn người.

“Bà ấy qua đời sau lễ tuyên thệ, cụ thể ngày nào thì tôi không rõ. Tôi cũng chỉ nghe mẹ tôi nói lại. Nhà họ Yến không tổ chức lễ truy điệu công khai, chỉ có hai nhà Yến và nhà Hoắc tham gia lễ tang.”

Đào Thi Duyệt nhỏ giọng nói, “Đừng nói cho ai biết chuyện này.”

“Tôi sẽ không nói.”

Một đợt thủy triều dâng lên từ đáy lòng, nhấn chìm Hạ Ly, “....Mẹ cậu ấy qua đời vì bệnh tật sao?”

“Chắc vậy. Yến Tư Thời đến Sở Thành chính là vì mẹ cậu ấy.”

“Cậu có biết cậu ấy sẽ tới trường nào không?”

Đào Thi Duyệt lắc đầu, “Cậu ấy đã nhận được lời mời của một số trường rồi, nhưng cụ thể là đến đâu thì chưa từng nói qua.”

Hạ Ly không còn gì để hỏi, cảm xúc dâng trào trong mắt cô, “.....Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết những điều này.”

Trên mặt Đào Thị Duyệt cũng có chút buồn bã, “Không có gì, tôi cũng muốn....tìm một người để nói về cậu ấy.”

Hạ Ly hiểu cảm giác này.

Chỉ sợ, chỉ sợ tìm thấy một người nhắc đến tên của anh.

Cho dù, cho dù chỉ là cố gắng tìm một người để có thể nhắc tới tên của anh...

Nếu không, một người đang còn sống sờ sờ ra vậy, đột nhiên biến mất không tung tích, sẽ khiến cho cô hoài nghi liệu đây chỉ là một giấc mơ thôi sao.

Hai người không nói chuyện gì nữa.

Cả hai rõ ràng là tình địch của nhau, nhưng trong khoảnh khắc này lại cùng chia sẻ một nỗi buồn.

Dường như trong đại dương xa xăm, từ mũi đất vọng ra tiếng kêu buồn bã của chim hải âu.

Cô không hề nghĩ tới rằng.

Chiều hôm đó lại là lần gặp mặt cuối cùng của cô và Yến Tư Thời ở Minh trung.

“Cố lên.”

Đó là lời cuối cùng anh nói riêng với cô.

——————

Ba ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cả tự học buổi sáng và buổi tối đều bị hủy bỏ để cho mọi người được nghỉ ngơi thoải mái và làm với lịch thi tuyển sinh đại học.

Tất cả chương trình học đều đổi thành tự học, giáo viên ở lại trong lớp để giải đáp các câu hỏi của học sinh. Đôi khi gặp những vấn đề hay, cả lớp sẽ cùng nhau thảo luận.

Giờ nghỉ giải lao hôm nay, không biết ai quên cắm tai nghe vào máy MP3 mà chợt có tiếng hát vang lên:

“Cuối cùng cũng đến ngày này, chúng ta đều phải đi tới thế giới của mỗi người, không ai có thể thay thế bạn, trong kí ức của tôi, cùng bạn đi qua một khoảng thanh xuân.”

Lớp học vốn dĩ ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Hạ Ly đang làm bài đọc hiểu tiếng Anh để tập thành thói quen, lúc này cũng ngừng viết, chống cằm, ngơ ngẩn lắng nghe.

Mọi người không nói gì, chỉ im lặng ngồi nghe bài hát tiếp tục phát.

“Hãy tự tin bay lên, dũng cảm theo đuổi tất cả những giấc mơ chưa thành. Hãy tự tin bay lên, dũng cảm mà nói lời tạm biệt, nói xong rồi sẽ không rơi nước mắt nữa....”

Có bạn học đã gục đầu khóc nức nở, làm không khí bỗng trầm mặc càng trở nên buồn bã hơn.

Tiêu Vũ Long lúc này lên tiếng: “Nè! Trần Đào, cậu không cắm tai nghe rồi! Đừng mở nữa! Chúng mình đã tốt nghiệp đâu! Cố ý làm chúng mình buồn đúng không!”

Cậu nam sinh tên Trần Đào nghe thấy tên mình được gọi mới giật mình phản ứng lại, vội vàng cắm tai nghe vào.

Tiêu Vũ Long nói: “May là cậu chỉ nghe nhạc, muốn phát cái vớ vẩn gì vậy....”

Trần Đào: “Nè! Cậu mới là đồ vớ vẩn!”

Mọi người cười ầm lên.

Hạ Ly cũng cười theo.

Cuối cùng đã tới ngày thi đại học.

Thời tiết khá đẹp, mưa lất phất khiến nhiệt độ giảm đi so với ngày thường, dường như xoa dịu đi phần nào cảm xúc lo lắng của các thí sinh.

Hạ Ly thi ở trường trung học Số một.

Hạ Kiến Dương và Khương Hồng đang ở huyện Ngư Đường vội vã trở về, nhưng Hạ Ly không cho bọn họ đưa cô đi thi, cũng không về nhà ở, sợ rằng tùy tiện thay đổi chỗ ở sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.

Nhà trường bố trí xe buýt thống nhất đi và về từng điểm thi.

Trên xe, giáo viên sẽ nhắc nhở mọi người kiểm tra kỹ lại chứng minh thư, giấy dự thi và bút chì 2B,...

Hạ Ly một mình bắt xe buýt đi thi, buổi trưa và buổi tối, Khương Hồng sẽ nấu đồ ăn mang từ nhà, đựng trong cặp l*иg mang đến cho cô.

Hai ngày căng thẳng cứ như vậy trôi qua.

Hạ Ly ngồi trong phòng thi, cảm thấy không quá lo lắng như cô vẫn nghĩ.

Cô cũng không chắc bản thân liệu có làm tốt bài thi hay không, dù sao thì cô đã trả lời tất cả những câu mà cô có thể làm được.

Sau buổi thi chiều ngày mùng tám, Hạ Ly trở về căn hộ thu dọn đồ đạc, ăn tối xong cô đến trường.

Quả nhiên, trước khu dạy học của năm ba cao trung, giấy trắng vương vãi khắp nơi, đến chỗ bước đi còn không có.

Cùng với tiếng hú hét, phía trên lầu có một đám người nhao nhao ném sách giáo khoa và bài thi xuống tầng dưới.

Đáp án tham khảo đã có, hiệu quả cao đến bất ngờ.

Lúc Hạ Ly trở lại lớp học, có người đã ước tính điểm số, có lẽ không được tốt lắm nên ôm bạn bè khóc lóc thảm thiết.

Hạ Ly về chỗ ngồi, từ trong túi lấy ra bốn tờ đề thị, trong lòng vô cùng hồi hộp, so sánh với đáp án tham khảo, tự mình ước tính điểm.

Lão Trang đến lớp.

Thầy đến hỏi thăm tình hình từng người một.

Khi thầy đến chỗ Hạ Ly, Hạ Ly nói: “Các câu hỏi về phần sáng tác và bài luận tổng hợp không được tốt lắm, điểm chuẩn chắc là từ 585 điểm trở lên.”

Lão Trang nói: “Chúng ta ước tính rằng năm nay điểm chuẩn so với năm ngoái không khác biệt lắm, khoảng 535 điểm, số điểm của em cao hơn khoảng 50 điểm, thành tích này rất tốt, có thể được nhận vào rất nhiều trường.”

Lão Trang sau kỳ thi tuyển sinh đại học cũng như trút được một phần gánh nặng, trên người toát ra cảm giác “hiền từ” khá lạ lẫm.

Hạ Ly nhìn số điểm ghi trên giấy nháp.

585.

Trong đầu cô hiện lên một số trường có thể báo danh, nhưng những nơi đó lại không phải mục tiêu của cô, đại học Nhân Dân.

Cô đã đối chiếu với số điểm trúng tuyển trong bao năm qua của trường, điểm của các thí sinh thi ở tỉnh chưa từng dưới 595, một số chuyên ngành có khi còn từ 600 trở lên.

Theo kết quả đánh giá thì có người vui người buồn là chuyện đương nhiên.

Lúc sau Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh cùng đến, đều lần lượt ước tính điểm số của mình và cả hai đều vượt qua dự tính của lão Trang, có điều số điểm của Từ Ninh hơi nguy hiểm, chỉ cao hơn 10 điểm, tính ra sẽ không có nhiều sự lựa chọn.

Tâm trạng Từ Ninh rất tốt: “Không cần để ý, dù sao cũng thi xong rồi, khi nào đến ngày 25 lại nói tiếp. Tối nay mình sẽ về xem hoạt hình cả đêm.”

Cả ba túm tụm lại, thảo luận xem có nên ra ngoài ăn gì đó để tự thưởng cho chính bản thân không.

Lúc này, Tiêu Vũ Long cũng đến, hỏi ba người tình hình điểm số thế nào rồi.

Hạ Ly nói điểm của cô, sắc mặt Tiêu Vũ Long sáng ngời, nhưng giây sau lại trầm xuống: “Các cậu thi tốt thật đấy, chúc mừng nhé.”

Hạ Ly: “Còn cậu thì sao?”

“Tôi...có lẽ phải chờ đến đợt tuyển sinh thứ hai” Tiêu Vũ Long nhún vai, giống như đang cố gắng làm cho câu nói này dường như nhẹ nhàng một chút.

Lâm Thanh Hiểu hỏi: “Không tính học lại sao?”

Khoa văn thực nghiệm của bọn họ có rất nhiều người nếu không đậu kỳ tuyển sinh lần thứ nhất sẽ chọn học lại.

“Không được, tính tôi vốn nóng nảy, lại còn phải chịu đựng thêm một năm. Sang năm áp lực còn lớn hơn nữa, nói không chừng năm sau thi còn không tốt bằng năm nay.”

Mọi người im lặng, không biết có nên an ủi cậu ấy hay không.

Cuối cùng Hạ Ly nói: “Cậu có thể học lại để thi lên thạc sĩ, hoặc là tham gia kỳ thi công.”

Tiêu Vũ Long cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Đang trò chuyện thì phía trước có nữ sinh gọi lớn: “Lâm Thanh Hiểu, có người tìm cậu!”

Lâm Thanh Hiểu ngó ra phía bên ngoài, là Nhϊếp Sở Hàng.

Cô ấy vội quay đầu đi làm như không thấy.

Nhϊếp Sở Hàng đứng ở cửa một hồi lâu, sau khi ý thức được là thi đại học xong rồi bèn không kiêng kỵ gì mà trực tiếp xông vào lớp bảy.

Lúc này lão Trang đang đứng trên bục giảng hỏi cậu ấy: “Nhϊếp Sở Hàng, em thi thế nào rồi? Có vào được Thanh Hoa không?”

Nhϊếp Sở Hàng: “Trang lão sư biết em sao?”

“Làm sao lại không biết? Lúc nào em chẳng chạy đến lớp thầy.”

Nhϊếp Sở Hàng liếc nhìn Lâm Thanh Hiểu, ngượng ngùng nói: “Chắc là không được đâu.”

“Vậy thì vào được trường nào? Phục Đán? Hay là hơn?”

“Cũng tầm đó.”

Thấy lão Trang vẫn muốn hỏi, Nhϊếp Sở Hàng nói: “Trang lão sư, em muốn mượn Lâm Thanh Hiểu của lớp thầy có chút việc...”

Lão Trang hô lớn: “Lâm Thanh Hiểu!”

Bây giờ Lâm Thanh Hiểu không thể vờ như người này không tồn tại nữa.

Cô không tình không nguyện mà đứng dậy, miễn cưỡng đi về phía Nhϊếp Sở Hàng.

Nhϊếp Sở Hàng: “...Ra ngoài nói chuyện với mình được không?”

Cả hai ra ngoài chưa đầy ba phút thì bỗng nghe thấy tiếng hò reo vang lên từ hành lang.

Mọi người lần lượt chạy ra ngoài.

Ở phía trước, trong hành lang phủ đầy giấy thi vương vãi trên mặt đất, Nhϊếp Sở Hàng đang ôm chặt lấy Lâm Thanh Hiểu vào lòng.

Tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, Lâm Thanh Hiểu xấu hổ đến mức chỉ biết chui rúc vào lòng Nhϊếp Sở Hàng.

Từ Ninh cảm thán: “Đúng là tuổi trẻ...”

Một lúc lâu sau, Nhϊếp Sở Hàng nói: “Mọi người có thể tản ra bớt được không? Nếu không bạn gái tôi sẽ không dám ngẩng đầu lên mất.”

Hạ Ly cùng Từ Ninh trở lại phòng học, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Cả hai vừa tính rời đi thì thấy Lâm Thanh Hiểu trở lại, cả khuôn mặt vẫn đỏ ửng như ban nãy.

Hạ Ly cười nói: “Còn muốn cùng đi ăn với bọn mình không?”

“...Lần sau nhé?”

Từ Ninh: “Đúng là trọng sắc khinh bạn.”

Hạ Ly rời đi cùng Từ Ninh, cả hai tới phố Thiên Tinh đi chợ đêm, rồi rẽ qua hiệu sách Thượng Trí, mua một đống truyện tranh.

Sau đó Hạ Ly về lại ký túc xá.

Cô ở lại đây nốt một đêm cuối, ngày mai Khương Hồng sẽ đến giúp cô thu dọn đồ đạc trở về nhà.

Cô ngồi xuống bàn học, vặn đèn bàn, mở ngăn kéo lấy ra cuốn sổ nhật ký.

Cô rút phong thư kẹp trong cuốn sổ ra.

Thân gửi Yến Tư Thời.

Lúc viết bức thư này, cô chưa từng nghĩ tới việc sẽ không đưa được cho Yến Tư Thời nữa.

Tình yêu thầm kín của cô cứ thế mà âm thầm lụi tắt.

——————

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Hạ Ly đạt được 589 điểm, so với dự đoán cao hơn 4 điểm.

Điểm xét tuyển đợt một ở tỉnh này là 530.

Số điểm của cô mà muốn vào Nhân Đại là vô vọng, nên lão Trang gợi ý cô nên nộp đơn vào đại học Nam Thành như nguyện vọng đầu tiên.

Tỉnh của họ năm nay sẽ bắt đầu thực hiện chế độ hai nguyện vọng song song, chỉ cần không điền lung tung thì tỉ lệ rớt là rất nhỏ.

Hạ Ly rất lý trí, sẽ không lấy điểm không đủ để đánh cược rằng điểm xét tuyển của đại học Nhân Dân năm nay sẽ có điều bất ngờ.

Cô liền nghe theo lời khuyên của lão Trang.

Sau khi điền nguyện vọng xong, các cuộc hội họp lớn nhỏ cùng bữa tiệc tri ân giáo viên đều được tổ chức.

Chủ đề của ngày hôm đó là đi hát karaoke.

Không biết là ai mở bát mà mời siêu nhiều người, bao gồm tất cả học sinh lớp bảy cùng hai bạn đã tới lớp quốc tế.

Lâm Thanh Hiểu không thể quen thuộc với Đào Thi Duyệt, nên coi như cô ấy không tồn tại, cùng Nhϊếp Sở Hàng tìm một góc mà thân mật với nhau.

Hạ Ly cũng không cố ý tránh né, cô nghe thấy Đào Thi Duyệt nói chuyện phiếm với bạn bè, rằng cô đã đăng ký vào đại học Columbia, định cuối tháng bảy sẽ ra nước ngoài, cô định dành thời gian làm quen một chút với môi trường trước khi bắt đầu vào học.

Trong khi cô im lặng uống một ly, Tiêu Vũ Long đi tới và ngồi xuống bên cạnh.

Một tay cậu ấy chống vào sofa, hơi nghiêng người nhìn cô, cười nói: “Cậu không hát sao?”

Hạ Ly lắc đầu.

Tiêu Vũ Long nhất thời không nói gì cả, vẫn im lặng nhìn cô, sau đó như không nhịn được nữa mà nói : “Hạ Ly...”

“Ừ?” Hạ Ly ngẩng đầu nhìn cậu ấy.

Tiêu Vũ Long nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.

Điều này làm cho cô thấy có chút không tự nhiên, bèn hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Bầu không khí ngại ngùng này làm cho Hạ Ly có chút hồi hộp, tay cô siết chặt lấy ly coca, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.

Không ngờ Tiêu Vũ Long lại nháy mắt rồi cười phá lên: “Không có gì! Cậu muốn ăn gì không? Tôi đi lấy chút đồ.”

“Không cần.”

Tiêu Vũ Long vội vàng đứng dậy và rời đi.

Các bạn tốt trong ủy ban lao động của cậu ấy bỗng nhiên ngăn lại: “Lão Tiêu! Đến lượt cậu hát rồi!”

Đó là bài “Thấy đủ” của Mayday.

Đáng ngạc nhiên, một người nhìn trông bình thường như vậy mà lại hát rất hay, nghe rất tình cảm.

“Nếu tôi yêu nụ cười của bạn, làm thế nào tôi có thể cất giữ nó, làm thế nào để sở hữu nó...”

Tiêu Vũ Long bê một cái ghế tròn đến phía trước màn hình, nhìn chằm chằm vào lời bài hát.

Cho đến khi toàn bộ bài hát kết thúc, chỉ còn tiếng nhạc đệm thì Tiêu Vũ Long bất ngờ quay lại.

Trong ánh đèn mập mờ, cậu ấy nhìn về phía Hạ Ly.

Ánh mắt vô cùng thâm trầm, tựa như thay ngàn lời muốn nói.

Hạ Ly sửng sốt.

Cô bỗng cảm thấy có điều gì đó.

Tiêu Vũ Long tắt micro, ném cho thành viên ủy ban lao động, đột ngột đứng dậy đi về phía cửa.

Cậu ấy mở cửa, bước ra ngoài đầu không ngoảnh lại.

Ngày đó, cho đến lúc tàn tiệc, Tiêu Vũ Long cũng không quay lại nữa.

Không biết được bao lâu rồi, khúc nhạc dạo đầu của một bài hát bỗng vang lên.

Đào Thi Duyệt lập tức đứng lên, “Mình! Mình muốn hát hai bài, đừng có tranh của mình cũng đừng hát cùng mình!”

Cô ấy cầm micro và đứng giữa phòng.

Hai bài hát đó đều là của Tôn Yến Tu.

Một là “Người vô hình.”

Một là “Tôi cũng rất nhớ anh ấy.”

Hạ Ly nghe thấy liền biết ngay cô ấy đang hát cho ai.

Trong không gian ồn ào náo nhiệt, cô ấy lại chọn hát cho một người không ở đây.

Cô cũng rất nhớ anh.

Cả hai đều giống nhau.

Ở trên người anh.

Từng tìm thấy đôi cánh.

Trong ánh sáng huyền ảo, Hạ Ly lắng nghe tiếng hát, giống như bị bao phủ trong tro bụi.

Lòng nặng trĩu như mây che khuất mặt trời.

Dường như dư chấn của buổi gặp gỡ Yến Tư Thời trong mùa hè năm ấy vẫn luôn đọng lại trong cô đến ngày hôm nay.

Những phản ứng dây chuyền nối tiếp nhau giống như kiếp nạn không thể tránh trong số mệnh này.

Mùa hè vẫn ngắn như vậy.

Nhưng nỗi nhớ lại thật dài.

Tiếng hát dường như hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục.

Hạ Ly nước mắt lưng tròng lấy ra điện thoại di động, ấn vào hộp tin nhắn.

Từng tin nhắn hiện ra.

“Hi. Kỳ thi thử lần trước, câu hỏi dễ đến bất ngờ luôn. Chúng tôi đều nói rằng kỳ thi này là kỳ thi mà trường chuẩn bị để xây dựng sự tự tin cho chúng tôi.”

“Hi. Hôm nay thời tiết không tồi, tôi sắp xếp lại danh sách công việc của bản thân, phát hiện sau khi thi xong đại học có rất nhiều bộ phim muốn xem.”

“Hi. “Xem phim ảnh” số mới nhất vừa phát hành nè.”

“Hi. Hiện tại cậu có khỏe không? Cậu đã ra nước ngoài rồi phải không?”

“Hi. Lúc thi cậu có hồi hộp không? Có cách gì để giải tỏa sự hồi hộp này không?”

“Hi. Ngày mai chính là kỳ thi tuyển sinh đại học. Cậu có thể.....chúc tôi thi đại học tốt được không?”

Hi, Yến Tư Thời.

Trách rằng thanh âm của tôi quá đứt đoạn.

Tôi thích cậu đã lâu, nhưng lại không thể bay qua vạn dặm sông núi của cậu...