Chương 37: Giống như bị rút cạn đi một nửa lý trí, suy nghĩ chập chờn

Yến Tư Thời vừa dứt lời, hô hấp của Hạ Ly đều phải nhẹ đi hai phần.

So với việc đến Starbucks, đến công ty hay trực tiếp đến khách sạn thuê phòng, thì đến chỗ của Yến Tư Thời không phải là một đề xuất thích hợp.

Mà cô cũng không biết vì sao, giống như bị lấy đi một nửa lý trí, suy nghĩ lung lay, lại nghe chính mình nói: “Lại làm phiền anh nữa rồi.”

Trong giọng nói mang theo một loại cảm giác mơ hồ.

Khoảng hai mươi phút sau, đến khu chung cư nơi Yến Tư Thời ở.

Xe lái vào bãi đậu xe dưới hầm, đậu xe xong, Yến Tư Thời hỏi cô có cần đem vali lên không.

Máy tính xách tay và bộ sạc của Hạ Ly đều nằm trong vali, vì vậy cô gật đầu.

Yến Tư Thời mở cốp xe sau, dỡ vali của cô xuống.

Bãi đậu xe cách thang máy không xa, tới cửa thang máy, Yến Tư Thời quẹt thẻ mở cửa, bước vào là một hành lang lát đá cẩm thạch, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo thanh tịnh đến mức gần như không có hơi người.

Mỗi hộ có một thang máy cố định, thang máy ở chế độ chờ hạ xuống nhanh chóng.

Yến Tư Thời duỗi tay ra, mơ hồ chặn cửa thang máy vừa mở ra, để Hạ Ly đi vào.

Hạ Ly lập tức nghĩ tới nhiều năm trước, vào đêm tuyết rơi đầu mùa trước ngày đầu năm mới, Yến Tư Thời cũng từng làm như vậy ở thang máy của KTV.

Dường như anh đã thành thói quen vô thức rồi.

Hạ Ly nhìn Yến Tư Thời ấn nút tầng 27.

Thang máy dần dần đi lên, khiến người ta cảm giác mất đi trọng lực.

Bốn vách tường sáng choang đến độ soi được bóng người, Hạ Ly cố ý chỉ nhìn chằm chằm màn hình hiển thị tầng lầu.

Kiểu giả vờ ra vẻ tự nhiên này có chút cảm giác như ngày xưa lại tái hiện.

May là rất nhanh đã đến tầng 27.

Ra khỏi thang máy, không gian vô cùng yên tĩnh, làm Hạ Ly cảm thấy hơi bị quấy rầy bởi chiếc vali do Yến Tư Thời đẩy, cùng với tiếng bánh xe nhẹ nhàng lăn trên mặt đất.

Yến Tư Thời nhập mật khẩu để mở cửa căn hộ.

Ánh mắt Hạ Ly xuyên qua huyền qua nhìn vào không gian bên trong, màu chủ đạo là màu trắng.

Hạ Ly nhìn qua lối vào không gian, màu chủ đạo là màu trắng, còn nội thất trang trí là màu xám và màu đen.

Yến Tư Thời mở cửa tủ ở huyền quan, lấy ra đôi dép dùng một lần mới tinh đưa cho Hạ Ly.

Có người làm đến dọn dẹp căn hộ vào thời gian cố định, Yến Tư Thời không thích những thứ mà người ngoài để lại trong không gian của mình, thế nên anh chuẩn bị đôi dép này.

Khi Hạ Ly thay dép lê, cô vô thức liếc nhìn tủ giày, tất cả đều là giày nam.

Đi vào nhìn quanh một vòng, sự sạch sẽ ở đây khiến người ta liên tưởng đến những phòng thí nghiệm vô trùng công nghệ cao trong các bộ phim khoa học viễn tưởng.

Yến Tư Thời bảo Hạ Ly ngồi trên ghế sô pha, tự mình đi đến quầy bar.

Hạ Ly ngồi xuống ghế sô pha bọc da màu đen, luôn cảm thấy luống cuống không cách nào thả lỏng, cô cầm lấy chiếc gối bên cạnh ôm vào trong lòng, lúc này mới bớt căng thẳng một tí.

Xoay đầu nhìn Yến Tư Thời ở quầy bar, anh đang rửa sạch một cái ly thủy tinh, tiếng nước chảy nhẹ nhàng nhưng lại khiến không gian thêm phần tĩnh lặng đến nín thở.

Vi diệu làm người khó chịu.

Thế nào cũng phải nói một câu gì đó.

“Nơi này hình như rất gần công viên.” Hạ Ly tự thấy chủ đề này có chút nhàm chán.

“Là nhờ Văn Sở Bạch tìm.”

Yến Tư Thời nói: “Chỉ gần thôi, cái khác cũng không tính là tiện.”

Cô thấy anh tắt vòi nước, rót một ly nước, sau đó hỏi: "Có muốn thêm đá không?"

“Không cần.”

Yến Tư Thời lấy khăn giấy lau sạch nước còn sót lại trên thành ly, bưng ly nước đi tới, cúi người, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt cô.

“Cảm ơn.” Hạ Ly nhẹ giọng nói, bưng ly lên uống một miếng.

Cách nhau một khoảng, Yến Tư Thời ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy không khí xung quanh trở nên nặng nề, bóp nghẹt hơi thở của mình, khóe mắt cô ngó qua Yến Tư Thời, lại uống thêm hớp nước, thản nhiên như không nói: “Lát nữa tôi muốn mượn bàn ăn của cậu một chút.”

Yến Tư Thời nhìn cô: “Không cần vào thư phòng?”

"Không cần không cần, bàn ăn được rồi."

Hạ Ly vừa nói vừa đặt ly nước xuống, đứng dậy đi về phía huyền quan: “Tôi đi lấy máy tính.”

Yến Tư Thời cũng đi theo, hỏi cô cần giúp hay không.

Hạ Ly nói "Không cần", nhanh nhẹn đặt vali xuống, ngồi xổm kéo khóa kéo, mở ra một cái, nhìn lướt qua bên trong, động tác nhất thời cứng lại, mặc dù đồ lót của cô được bỏ trong túi riêng, nhưng mở ra là có thể thấy liền.

Cô ngước mắt lên nhìn Yến Tư Thời.

Yến Tư Thời cũng nhìn cô.

Lát sau, khi cô quyết định thoải mái mở vali ra, Yến Tử Thời dường như nhận ra nguyên nhân do dự của cô, quay người đi chỗ khác: “Tôi giúp cậu dọn dẹp bàn ǎn."

Bàn ăn sạch kinh khủng, đâu cần dọn thêm chỗ nào.

Hạ Ly đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ.

Cô lấy máy tính xách tay và bộ sạc trong chiếc túi phía trong, đóng vali lại rồi bước trở lại phòng khách.

Ngồi xuống bàn ăn, cắm điện cho máy tính xách tay, Hạ Ly bấm kết nối internet, hỏi Yến Tư Thời: "Có thể dùng nhờ Wi-fi không?"

Yến Tư Thời gật đầu: "Mật khẩu là 219 ở hệ nhị phân."

"219. . ." Hạ Ly có hơi ngốc.

Yến Tư Thời khựng người, đi đến bên cạnh cô, cánh tay trái nhẹ nhàng chống lên chiếc ghế sau lưng cô, tay phải với lấy bàn phím laptop.

Hạ Ly lập tức thu lại hai tay trên bàn phím.

Cô không dám cử động, hơi thở bên trên phả vào đỉnh đầu, mát lạnh như làn sương lan tỏa trong thung lũng lạnh lẽo, còn cả người cô thì bị sương mù bao phủ một nửa.

Cụp mắt, chỉ dám nhìn chăm chăm vào bàn phím máy tính trước mặt, nhìn anh gõ nhanh một dãy số, 1101...

Đằng sau là cái gì, cô thất thần, bị làn da trắng mυ"ŧ cùng những đốt ngón tay rõ ràng của tay phải thu hút toàn bộ lực chú ý.

Yến Tư Thời cuối cùng nhấn phím Enter, một lúc sau, nói: "Xong rồi."

Khoảnh khắc lùi ra phía sau, hơi thở kia cũng dần rời xa.

“... Cảm ơn cậu.”

Chỉ có nhịp tim hơi mất cân bằng.

May mắn thay, sau khi bận rộn, Hạ Ly không có thời gian để chú ý đến những thứ khác.

Yến Tư Thời vắt chân ngồi trên ghế sô pha, trên đùi là một quyển tạp chí.

Anh chậm rãi lật từng tờ một, tầm mắt lướt qua trang giấy rồi nhìn về phía bàn ăn.

Hạ Ly đang hết sức chăm chú nhìn laptop, vẻ mặt nghiêm túc, bàn tay nhanh chóng gõ trên bàn phím, dừng lại, rồi lại gõ, tạo thành một tiết tấu không rõ quy luật nào đó.

Thi thoảng dừng lại một lúc lâu, rồi cầm lấy ly nước cạnh máy tính lên uống một miếng, buông xuống, lại tiếp tục.

Lúc này, anh thấy nước trong ly của cô sắp cạn nên đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy một chai nước tinh khiết, đặt bên cạnh ly.

Cô hơi phân tâm nói tiếng cảm ơn, nhưng tiết tấu mạch lạc vẫn hoàn toàn chưa bị phá vỡ, ngay sau đó tập trung trở lại.

Anh đứng bên cạnh cô một lúc mà không làm phiền cô, sau đó quay lại ngồi xuống sô pha.

Cái nắng chói mắt của buổi chiều xuyên qua tấm rèm, thâm nhập vào chỉ thấy ánh sáng ban ngày nhợt nhạt chứ không thấy nóng.

Cô hệt như trở thành một sự tồn tại vĩnh hằng dưới vẻ trong veo này, xoa dịu tâm trí người khác mà không cần lý do.

Đến khoảng bốn giờ rưỡi chiều, Yến Tư Thời nghe thấy mấy tiếng ngáp liên tục.

Vài lần sau, lại nhìn về phía bàn ăn, chỉ thấy cô gục đầu trên cánh tay, bất động.

Yến Tư Thời đứng dậy, từng bước chậm rãi đi qua.

Chống tay lên bàn, cúi đầu nhìn xem, nghe được tiếng thở trầm thấp đều đều của cô, chắc chắn cô ngủ thật rồi.

Anh đi đến sô pha, nhặt chiếc chăn trắng trên đó lên, đi lại bàn ăn, nhẹ nhàng đắp cho cô.

Động tác ngừng một lát, bởi vì nhìn thấy tóc cô xõa xuống, che nửa khuôn mặt, hàng mi vừa dài vừa dày trên mắt cô tạo thành một bóng mờ mờ hình quạt.

Như không tự chủ được, anh đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm nhẹ vào hàng lông mi.

Có lẽ cô cũng cảm giác bị nhột ngay cả khi đang ngủ, hơi hơi cau mày.

Anh rụt tay lại trong chớp mắt.

——————

Sở dĩ Hạ Ly lựa chọn ngủ một giấc trên bàn bởi vì duy trì tư thế này không đến nửa tiếng là tay chân sẽ tê dại, cho nên sẽ không để cô ngủ quá lâu làm lãng phí thời gian.

Mở mắt, ngáp một cái, ngồi dậy, có thứ gì đó trượt khỏi vai cô.

Đưa tay bắt lấy, phát hiện là một chiếc chăn mỏng màu gạo.

Cô sững người, sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Tư Thời.

Anh vẫn ngồi trên ghế sofa, lật tạp chí giống như trước lúc cô ngủ.

Chỉ là giờ phút này, anh cũng đang nhìn cô, như thể đang đợi cô ngước mắt nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt, anh nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi sao?”

Hạ Ly là người đầu tiên dời đi tầm mắt: “.... Ừm."

"Năm giờ rồi. Tối nay cậu định ăn gì?"

"Có muốn ra ngoài ăn không?"

“Nào cũng được.”

"Tôi muốn gọi cơm hộp, tương đối tiết kiệm thời gian."

“Muốn ăn gì?”

“Cậu có từng ăn món gì có mùi vị khá ngon chưa?”

Yến Tư Thời rất ít khi ăn cơm hộp, cho dù công việc có bận rộn đến đâu, anh cũng sẽ dành ra ít nhất nửa tiếng xuống nhà ăn ăn một bữa đơn giản, cho dù chỉ là sandwich và cà phê.

Giờ phút này, anh cân nhắc đắn đo: “Để tôi nghĩ thử.”

Hạ Ly gật đầu: “Phiền cậu rồi, vậy tôi làm việc trước?”

Yến Tư Thời ừ một tiếng.

Quanh đây có một quán ăn phong cách Hồng Kông, tình cờ là một trong những khoản đầu tư của Văn Sơ Bạch.

Khi đó, Văn Thư Bạch dẫn anh đi xem căn hộ còn nói một câu, nói lúc đó sống ở đây vì muốn có một “căn tin” có thể gọi sẵn bất cứ lúc nào nên liền tiện tay đầu tư một nhà hàng. Không nghĩ là nó phát triển khá tốt, con số rót vào tài khoản tăng lên hàng năm.

Hai năm trở lại đây, nhà hàng được nâng cấp thêm một tầng nhưng việc đặt bàn lại càng khó hơn.

Yến Tư Thời nhắn Wechat cho Văn Sơ Bạch, hỏi liệu anh ta có thể nhờ “căn tin” của mình giao một phần cơm tối đến căn hộ của anh được không.

Văn Sơ Bạch hoàn toàn không thể hiểu được, gửi một loạt dấu chấm hỏi, nói: [ Chỉ vì cái chuyện vặt vãnh này mới liên lạc với tôi? ]

Yến Tư Thời nói: [ Lần sau mời cậu ăn cơm. ]

Anh lật thực đơn trên trang web đánh giá nhà hàng, chọn một vài món gửi cho Văn Sơ Bạch.

Chốc lát sau, Văn Sơ Bạch trả lời, anh ta đã gọi cho quản lý của nhà hàng, hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, nhà hàng thật sự rất bận rộn, đồ ăn anh gọi sẽ cố gắng giao đến trong vòng một tiếng.

Nhà hàng rất đúng giờ, 6 giờ kém đã giao thức ăn đến.

Nó không phải là một hộp cơm đóng gói đơn giản mà được đựng trong cái giỏ bằng tre, mở ra có bốn món ăn, đóng gói trong những chiếc đĩa tinh xảo.

Lúc Hạ Ly rút đũa ra, nhìn logo của nhà hàng trên đó, cực kỳ nghi hoặc: “Tôi nhớ nhà hàng này hình như đâu bán đồ ăn mang về?”

Khi đó là sinh nhật Từ Ninh, các cô đi đến đó ăn, tiền ăn xứng đáng 300 tệ mỗi người, nhất là cái bánh dứa chiên giòn ngọt thơm phức kia.

Sắc mặt Yến Tư Thời không hề dao động, nói: “Có thể là vừa mới mở."

Hạ Ly cũng tin là thật, không tìm tòi nữa, bởi vì cô đang rất đói.

Ăn cơm tối xong, Hạ Ly tiếp tục bù đầu làm việc.

Yến Tư Thời xử lý xong cái rổ và đĩa đồ ăn, đi đến bàn ăn, hỏi Hạ Ly: “Công việc còn nhiều không?”

Hạ Ly dừng một chút: “Buổi tối cậu có việc gì sao? Nếu không tiện...”

"Không có."

Yến Tư Thời nói: “Nếu làm không xuể thì tôi có thể hỗ trợ.”

Hạ Ly có hơi cảm động, tăng ca đúng là khiến cô trở nên hỏng mất: “Có thể chứ?”

Mới dứt lời, Yến Tư Thời liền kéo ghế ăn ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

“Còn một số tài liệu tôi chưa đọc hết, tôi phải tổng hợp lại rồi đưa ra kết luận nữa.”

Hạ Ly nhấp chuột mở một tập tin pdf.

Yến Tư Thời liếc nhìn, tất cả đều bằng tiếng Anh, chi chít, số liệu cũng rất nhiều.

Cô học chuyên Anh, đọc hiểu cũng không khó lắm, chỉ là nội dung rất dài, một phần có tận ba đến bốn mươi trang.

Yến Tư Thời ra hiệu bảo cô đưa máy tính cho anh.

Hạ Ly làm theo.

Nhìn anh bấm vào quản lý thiết bị rồi kết nối đến máy in.

Sau khi xác nhận với cô, anh lần lượt mở ba tệp tài liệu.

Một lát sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng phun giấy xoạt xoạt từ căn phòng đóng chặt phía trước.

Yến Tư Thời đứng dậy đi về phía căn phòng.

Lúc quay lại, trong tay đã nhiều thêm ba tệp tài liệu được bấm vào, cùng với một cây bút nước màu đỏ.

Yến Tư Thời ngồi xuống cạnh cô, cầm bút, mở ra tài liệu đầu tiên.

Hạ Ly nhìn anh xoay xoay bút trong vô thức, có hơi hoảng hốt, nhớ tới năm đó anh cũng có thói quen này.

Lúc này Yến Tư Thời nhìn cô một cái, như thể hỏi cô đang nghĩ gì mà lại thất thần.

Cô lập tức thu ánh mắt lại, nhìn vào màn hình laptop.

Thỉnh thoảng có tiếng bút cọ lên giấy sột soạt kế bên, Hạ Ly lâu lâu lơ đãng liếc mắt mà nhìn, thấy anh đang dùng bút khoanh tròn.

Lần lượt nhìn từ cổ tay lộ ra ngoài ống tay áo, đến cổ áo sơ mi trắng, lại đến đường cong rõ ràng của hầu kết...

Ánh mắt không dám dời lên trên nữa, nhanh chóng thu về.

Suy nghĩ của cô lại trở về ở thư viện sau cơn mưa nhiều năm trước.

Dưới ánh đèn nhợt nhạt, cô gần như có thể ngửi thấy mùi mưa từ đợt thủy triều trong vắt ngày hôm ấy, toàn bộ thế giới thành một vùng *bưng biền, chìm chìm nổi nổi.

(*) Những nơi bùn lầy nước đọng, bưng biền, ao hồ đầm lầy.

Sự tĩnh lặng, hay những cảm xúc hơi dâng trào đều giống hệt như nhau.

Chưa đến một giờ, Hạ Ly liền nghe tiếng nắp bút đóng lại, bút đặt xuống mặt bàn vang lên tiếng “cạch” rất nhẹ.

Khi ba tệp tài liệu được đưa qua, Yến Tư Thời nói: "Xong rồi."

Hạ Ly nhận lấy, tùy ý lật xem, cười cười ra tiếng.

Trên tài liệu đó, một đoạn dài được Yến Tư Thời khoanh tròn, ở khoảng trống bên cạnh, chú thích hai chữ bằng bút đỏ: Vô nghĩa.

Anh cũng khoanh tròn những chỗ thực sự hữu ích, khái quát ý chính, thậm chí còn nêu ra trọng điểm của số liệu được trích dẫn.

Cô vẫn còn nhớ rõ chữ của anh, khắng khít chặt chẽ, phóng khoáng tiêu sái.

Chữ hiện tại càng thiên về nét *chữ thảo hơn ngày xưa, kết cấu cũng thưa thớt hơn, nhiều thêm chút phóng túng của người trưởng thành.

(*) Thảo thư (tiếng Trung: 草書) hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa, có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

Đang lật xem từng phần chú thích, nghe Yến Tư Thời lên tiếng: "Hỏi cậu một vấn đề.”

Hạ Ly ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”

Yến Tư Thời cũng nhìn cô, ánh mắt thanh thúy, giọng điệu vẫn bình tĩnh ôn hòa như cũ: "Khi đó, có phải cậu đang đọc quyển sách mà tôi giới thiệu cho Vương Sâm đúng không?"

Lời này thay vì nói là nghi vấn, không bằng nói là một câu trần thuật.

Giống như một đòn chí mạng.

Đồng tử của Hạ Ly hơi hơi giãn ra, nhất thời không nói nên lời.