Chương 46.1: Sự quan tâm của anh

Hạ Ly sau khi trở về từ San Francisco không lâu, nhà tuyển dụng của một công ty đã liên hệ với cô.

Đó là một công ty khoa học kỹ thuật chuyên nghiên cứu phát triển về động cơ không người lái ở Tân Thành, rất hứng thú với lý lịch của cô, đã mời cô cùng sắp xếp một cuộc hẹn để trao đổi.

Hạ Ly đã từng nói chuyện riêng qua điện thoại với hai vị chủ quản bộ phận của công ty này mấy lần, đối phương rất hài lòng về cô, mời cô đến Tân Thành một chuyến để nói chuyện trực tiếp một cách chi tiết hơn, Hạ Ly cũng đã tranh thủ dịp cuối tuần để bay đến Tân Thành.

Sau khi trở về, công việc một lần nữa rơi vào guồng quay cường độ cao, mùa thu phải tổ chức họp báo ra mắt sản phẩm mới toàn cầu, bộ phận tuyên truyền và tiếp thị cực kỳ bận rộn.

Đúng vào thời gian này, Hạ Ly nhận được tin tức từ trong nhà.

Khương Hồng đã đi khám sức khỏe vào tháng 5, siêu âm B phát hiện ở ngực trái có một khối u, bác sỹ kiến nghị bà đi kiểm tra lại sau một thời gian ngắn nữa.

Hai ngày nay khi tắm, Khương Hồng sờ đến khối u kia, cảm giác như nó đã to lên, khi đi chụp lại phát hiện kích thước của khối u đã lên tới 4cm. Chỉ có điều khối u này đường biên thông thoáng, tiếng vang rõ ràng, siêu âm B sơ bộ phán đoán là khối u lành tính nhưng có khả năng sẽ to lên, kiến nghị phẫu thuật cắt bỏ mang đi kiểm tra.

Khương Hồng liền nói, uốn nhân lúc trước khi học sinh khai giảng đi làm phẫu thuật, sau khi khai giảng, lớp bán trú lại phải đón một đám học sinh mới, lúc đó sẽ khá là bận.

Hạ Ly hỏi Khương Hồng rằng bà đã đến bệnh viện nào để kiểm tra.

Khương Hồng nói: "Bệnh viện Số 3."

"Mẹ có muốn đến Nhất Y kiểm tra lại một chút không?"

“Không cần đâu, Nhất Y đắt đỏ, hơn nữa cũng không biết có xếp được giường phẫu thuật không.”

Cả cái Sở Thành này chỉ có Nhất Y là bệnh viện hạng 3, các huyện thị xung quanh thấy bệnh quá nặng mới chạy đến Nhất Y.

Hạ Ly trầm ngâm nói: “Vậy lại đi "bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em" kiểm tra một lượt, phẫu thuật cũng cố gắng làm ở đó. Trong làm phẫu thuật ngực họ chuyên nghiệp hơn chút.”

Qua mấy ngày, Khương Hồng nói với Hạ Ly, kết quả kiểm tra lại ở bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em cũng giống như kết quả kiểm tra ở bệnh viện số 3.

Khương Hồng bảo cô không phải về, bác sĩ nói đây không tính là một ca phẫu thuật lớn, chỉ là một ca phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, sau ba ngày là có thể ra viện.

Hạ Ly rốt cuộc không yên tâm, cuối cùng vẫn xin nghỉ phép hai ngày, chiều thứ 4 sau khi tan làm liền đáp máy bay đến Giang Thành, rồi ngồi xe buýt về Sở Thành.

Đến Sở Thành đã là sáng sớm, sớm đã qua thời gian thăm nom của bệnh viện.

Hạ Ly ngủ một đêm ở nhà, trưa ngày thứ hai đến bệnh viện chờ mẹ phẫu thuật.

Lúc Hạ Ly liên hệ với Hạ Kiến Dương để hỏi số phòng bệnh, mới biết rằng Khương Hồng nằm viện ở Nhất Y.

Khi cả hai người đến, ca mổ sắp bắt đầu.

Mà không ngờ đến La Vệ Quốc cũng ở đó, ông ấy mang theo một bó hoa và một giỏ hoa quả, cực kì nhiệt tình, khiến Hạ Ly cảm thấy rất xa lạ.

Từ trước đến nay, La Vệ Quốc rất quan tâm đến gia đình cô, nhưng kỳ thực đều mang chút ý vị từ trên nhìn xuống, lần này lại có chút lấy lòng.

Nói chuyện phiếm vài câu, y tá đã đẩy Khương Hồng vào phòng phẫu thuật.

Vì trong xưởng vẫn còn việc nên La Vệ Quốc bèn rời đi trước, nói buổi tối có thời gian sẽ lại đến xem.

Thời gian đợi ca phẫu thuật kết thúc, Hạ Ly hỏi Hạ Kiến Dương: “Bố mẹ chẳng phải vẫn luôn chê Nhất Y đắt sao? Lần này sao lại nghĩ thông suốt rồi?”

Bố mẹ Hạ Ly bình thường bị bệnh nhẹ đau nhẹ, có thể giải quyết ở phòng khám thì giải quyết ở đó, không thể giải quyết mới đi bệnh viện, nhưng đầu tiên nhất định không phải là Nhất Y.

Hạ Kiến Dương có chút ấp úng, “Nhất Y dù gì cũng là bệnh viện hạng 3, an toàn hơn chút.”

Hạ Ly gật gật đầu công nhận, “Vẫn may còn có giường.”

Hạ Kiến Dương cũng nói: “Vận may tốt.”

Hạ Ly lại nhìn ra sắc mặt cha có chút không tự nhiên, ông ấy là người vốn có vài phần ngờ nghệch, một khi xuất hiện trạng thái này, biểu hiện liền rất rõ ràng.

Hạ Ly hiểu ra: “Là chú La giúp đỡ đúng không?”

Hạ Kiến Dương gật gật đầu, ánh mắt lại có đôi phần né tránh.

Ca phẫu thuật rất nhanh, chưa đến hai tiếng mẹ Hạ Ly đã được đẩy ra từ phòng phẫu thuật.

Khương Hồng vừa tỉnh dậy sau khi gây mê, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sau khi đến phòng bệnh chưa bao lâu liền ngủ thϊếp đi.

Hạ Kiến Dương xuống tầng mua bữa trưa, Hạ Ly ở lại phòng bệnh chăm sóc.

Cô ngồi ở đầu giường, nhìn bình truyền dịch, xoa xoa mu bàn tay của Khương Hồng, có chút lạnh, lại xoa xoa chân, cũng lạnh, liền gài chăn cẩn thận lại chút.

Không bao lâu, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.

Hạ Ly ngẩng đầu nhìn, người đẩy cửa bước vào khiến cô kinh ngạc——

Là Đái Thụ Phương và Hoắc Tế Trung.

Hạ Ly vội vàng đứng dậy, chào hỏi hai người.

Đái Thụ Phương cũng hơi giật mình, cười nói: “Tiểu Hạ xin nghỉ về rồi à?”

“Vâng ạ, về vẫn yên tâm hơn chút.”

Hạ Ly vô cùng khó hiểu về việc họ có mặt ở đây, “ Hai vị sao lại...”

“Ồ, chúng ta qua đây có việc, vừa hay qua xem xem.” Đái Thụ Phương đem hoa hướng dương ôm trong tay đặt lên tủ đầu giường, bước đến bên giường quan sát tình hình của Khương Hồng, rồi lại nhìn số liệu trên máy cùng bình truyền dịch và danh sách tiêm hôm nay.

“Đái lão sư, ý cháu là...”

Đái Thụ Phương quay đầu nhìn cô, cười nói: “Thằng bé không cho chúng ta nói cho cháu.”

“Thằng bé” là ai, thông minh như Hạ Ly, sao lại không đoán được.

Nhất định là Yến Tư Thời nhờ hai người chiếu cố đến bố mẹ cô, hơn nữa nhà La Vệ Quốc và nhà cô khá gần gũi, lại thường xuyên qua lại trước mặt Hoắc Tế Trung, với tư cách là người trung gian, tự nhiên có tin tức gì đầu tiên đều sẽ trực tiếp báo cho hai người.

Cho nên La Vệ Quốc mới thay đổi thái độ thông thường, trở nên cẩn trọng nhã nhặn hơn nhiều.

Ông ấy vốn là người nhạy cảm, rất biết đánh giá tình hình.

Đái Thụ Phương cùng Hạ Ly hỏi han mấy câu về tình hình cuộc sống và công việc gần đây, liền chuẩn bị đi, nói là buổi trưa có hẹn ăn cơm rồi, thực sự không thể ở lâu.

Hạ Ly tiễn hai người ra đến cửa phòng bệnh.

Đái Thụ Phương lúc này mới cười nói: “Tiểu Yến vẫn phải phiền Tiểu Hạ chăm sóc nhiều.”

Hạ Ly có đôi chút bất an: “Cháu.....”

“Ý của ta là, Tiểu Yến bây giờ không qua lại nhiều với bạn học cũ, cũng chẳng thể nào quen bạn mới. Thằng nhóc này không giỏi biểu đạt, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều tự mình ôm lấy. Chúng ta ngược lại mong rằng thằng bé ích kỷ một chút. Tiểu Hạ, bình thường nếu cuối tuần cháu có thời gian, hãy cùng thằng bé ăn bữa cơm, xem triển lãm, kêu nó đừng ở một mình mãi thế, chúng ta cũng có thể yên tâm hơn....”

Đối diện với ánh mắt mong chờ của Đái Thụ Phương, Hạ Ly không thể không gật đầu.

Đái Thụ Phương thở dài: “Cháu là đứa bé tốt.”

Trong lời nói ẩn ý đôi phần tiếc nuối.

Hạ Ly nghĩ, Yến Tư Thời dặn dò họ không nói cho cô, nhất định là nhắc nhở rồi, đừng làm phiền, đừng làm cô cảm thấy gánh nặng.

Hai người rời đi không bao lâu, Hạ Kiến Dương đã mua cơm về.

Hạ Ly không thấy ngon miệng, nhặt vài hạt cơm, nuốt không trôi, cô nói với Hạ Kiến Dương việc vừa nãy hai người đến thăm, Hạ Kiến Dương rất kinh ngạc.

“Cha, Hoắc tổng bọn họ quan tâm đến nhà chúng ta bao lâu rồi?”

Hạ Kiến Dương chỉ đành nói sự thật: “Một thời gian rồi. La Vệ Quốc không cho chúng ta nói với con, nói là Tiểu Yến tổng kia dặn dò. Việc này chúng ta cũng không muốn phiền đến Hoắc tổng bọn họ, là La Vệ Quốc đến tìm chúng ta ăn cơm, cha nói mẹ con phải nhập viện rồi. Ông ấy liền tự mình báo cho Hoắc tổng, Hoắc tổng trực tiếp kêu người sắp xếp đưa cha mẹ đến Nhất Y làm phẫu thuật, bảo cha mẹ không cần lo lắng, sẽ sắp xếp bác sĩ tốt nhất mổ chính.”

“Ngoài việc này ra, còn việc nào khác nữa không?”

“La Vệ Quốc còn đến hỏi cha mẹ, có muốn quay lại trong xưởng không, Hoắc tổng có thể thay cha mẹ sắp xếp.”

“Cha mẹ đồng ý rồi sao?”

“Chưa....”

Hạ Kiến Dương có chút xấu hổ, “Công việc hiện giờ rất tốt, quay lại xưởng làm gì... Còn có, nghe nói cha mẹ đang xem nhà, La Vệ Quốc nói tập đoàn đang đầu tư một tòa địa ốc ở khu phát triển, sắp cất nóc rồi, Hoắc tổng nói đến lúc đó có thể cho chúng ta một suất với giá nhân viên.”

Hạ Ly nghe được có chút mất tập trung.

Nếu như không vì Yến Tư Thời, người chức cao vọng trọng như Hoắc Tế Trung, nào có dành nhiều tâm trí và sức lực quan tâm đến hai nhân viên tầm thường ở xưởng trước đây chứ.

Mà đối với Yến Tư Thời mà nói, cha mẹ cô là người xa lạ, chưa hề gặp mặt, hoặc ngay đến tên họ đều không hề biết.

Anh cũng rõ ràng là một người xa lánh thế giới, không bằng lòng nhúng tay vào việc của người khác như thế.

Thời gian ra viện được sắp xếp vào thứ hai, chủ nhật Hạ Ly đã phải trở về Bắc Thành.

Trước lúc sắp đi, đặc biệt đưa cho Hạ Kiến Dương một khoản tiền, nói việc sắp xếp giường bệnh khi nhập viện đã phiền người ta rồi, chi phí điều trị phải trả vẫn nên do mình chi trả. Huống hồ còn có khoản bồi hoàn của bảo hiểm y tế, số tiền phải tiêu cũng không quá nhiều.

Khương Hồng lại hỏi Hạ Ly: “Quốc khánh có về không?”

“Có ạ. Lâm Thanh Hiểu sắp kết hôn rồi, con làm phù dâu cho cô ấy—— mẹ còn nhớ cô ấy chứ?”

“Nhớ, bạn thân nhất hồi cấp ba của con mà. Con bé sắp kết hôn rồi à? Đối tượng là người ở đâu?"

"Cũng là người Minh Trung, cùng khối với bọn con, tốt nghiệp cấp ba bọn họ liền ở bên nhau rồi.”

“Thế thì tốt quá, bao nhiêu năm như vậy, chắc là cũng hiểu rõ mọi thứ về nhau rồi.”

Hạ Ly thì biết, chuyện của Lâm Thanh Hiểu và Nhϊếp Sở Hàng bao năm nay không hề đơn giản như thế.

Sau khi tốt nghiệp, hai người không học đại học ở cùng một thành phố, mỗi người một nơi bốn năm liền, trong khoảng thời gian bốn năm đã vô số lần phân phân hợp hợp.

Từ Ninh nói rằng chứng kiến mối tình của bọn họ như đang xem "Friends" vậy, Rachel và Ross chính là kiểu quăng qua quăng lại như thế, dày vò lẫn nhau đến bạc cả đầu.

Không dễ gì chịu đựng đến khi tốt nghiệp, Lâm Thanh Hiểu mới đến được Đông Thành, cùng sống với Nhϊếp Sở Hàng.

Năm ngoái hai người bắt đầu bàn về chuyện hôn nhân, nhưng vì người mẹ cường thế đó của Nhϊếp Sở Hàng, lại phát sinh không ít mâu thuẫn.

Một lần khi hai người họ cãi nhau nghiêm trọng nhất, Lâm Thanh Hiểu đến nhẫn cầu hôn cũng trả lại rồi.

Sau đó Nhϊếp Sở Hàng phải mấy lần níu giữ, mới không đứt, một lần nữa về bên nhau.

Nhϊếp Sở Hàng và người nhà ầm ĩ một trận, chống lại áp lực từ người mẹ của anh ấy, cùng Lâm Thanh Hiểu vạch xong kế hoạch tương lai: Trong vòng năm năm mua nhà ở Đông Thành, sau này hai người không sống cùng cha mẹ, muốn sinh con hay không, lúc nào sinh đều do Lâm Thanh Hiểu toàn quyền quyết định, nếu sinh con thì thuê bảo mẫu hỗ trợ chăm sóc. Tóm lại, Nhϊếp Sở Hàng sẽ không để mẹ Nhϊếp có quá nhiều cơ hội nhúng tay vào cuộc sống của hai người bọn họ.

Khương Hồng rốt cục không kiềm lòng được, hỏi Hạ Ly rằng cô có đang trong một mối quan hệ yêu đương nào hay không, nếu không thì khi nào cô ấy dự định sẽ tìm bạn trai.

Hạ Ly trả lời có lệ: “Con còn bận nhiều việc, rồi nói sau.”

——————

Sau khi Hạ Ly về Bắc Thành, đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định mời Yến Tư Thời ăn bữa cơm.

Xuất phát từ phép lịch sự cơ bản.

Cô cân nhắc câu từ, sau đó gửi một tin nhắn wechat cho Yến Tư Thời.

YAN: Không cần khách khí. Kết quả phẫu thuật của dì thế nào?

Sherry: Đã xuất viện rồi, trước mắt đang ở nhà phục hồi sức khỏe.

YAN: Thế thì tốt.

Sherry: Gần đây cậu có rảnh không? Muốn mời cậu ăn bữa cơm, lần này thực sự làm phiền cậu rồi.

Một lúc sau, Yến Tư Thời mới trả lời.

YAN: Gần đây không ở trong nước, đang ở tổng bộ của công ty ở California để trao đổi. Bữa cơm này tôi nhận trong lòng được rồi.

Hạ Ly gõ mấy chữ, rồi lại xóa đi, không nói gì thêm nữa.

Sau đó chưa đến hai ngày, trong cái nhóm vốn đang trầm mặc lại bùng lên một hồi như “đám xác chết vùng dậy” vậy, Vương Sâm ném vào đó một đoạn video, nhắc tên @YAN, hỏi: Cậu vẫn ở California không? Ngày kia mình đến California họp, có thời gian hai chúng ta ăn bữa cơm nhé, về nội dung đoạn video, mình có mấy câu hỏi muốn hỏi cậu.

Yến Tư Thời trả lời đúng một chữ “OK”.

Theo sau đó, Nhϊếp Sở Hàng bình luận, nói video mới chỉ xem được một phút, liền cảm thấy không phải người trong ngành thì không thể hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy hoa mắt ù tai.

Hạ Ly đang ở trong phòng làm việc viết tài liệu, liền đeo tai nghe, nhấn mở video đó.

Là một cuộc hội thảo về lý thuyết tiên tiến của trí tuệ nhân tạo được tổ chức tại Thung lũng Silicon, video đăng tải đoạn Yến Tư Thời phát biểu và trả lời câu hỏi được đưa ra.

Yến Tư Thời mặc trên người bộ âu phục màu xám bạc được cắt may với tạo hình vô cùng nổi bật, khuôn mặt lạnh lùng, cao quý và sang trọng, không hề giống như nhà nghiên cứu khoa học, mà lại giống như một quý công tử hào môn, mang khí chất của người bước ra từ gia tộc giàu có mấy đời trở lên, rực rỡ như ngọc.

Nếu như không phải trên ngực anh có kẹp một chiếc thẻ dự hội thảo, mà trong tay còn giữ chiếc điều khiển từ xa của máy chiếu PPT, thì sẽ không có người cảm thấy đây là một nhà nghiên cứu học thuật nghiêm túc.

Mà chủ đề anh nhắc đến, là chủ đề khó có thể hiểu được ở một tầng ý nghĩa khác:

Anh lấy một ví dụ, giải đáp về Convolutional Neural Networks (CNN) của Feedforward Neural Networks, các nguyên lý cụ thể trong thuật toán của nó.

Hạ Ly vô cùng cố gắng muốn theo kịp lối tư duy này, nhưng lúc nghe đến đoạn "Đặc thù của lớp C1 là chiếu rọi, mỗi nhóm đơn vị phân giải được tính tổng, trọng số và độ lệch, sau đó thông qua hàm số Sigmoid, thu được ba lớp S2 mang đặc thù chiếu rọi" thì không thể không thừa nhận, giữa các lĩnh vực và lĩnh vực có sự khác biệt, giữ trí tuệ và trí tuệ cũng vậy.

Video này là video có phụ đề, Hạ Ly đã từ bỏ việc hiểu nội dung, chỉ xem người đang diễn giải về nội dung này.

Những thứ tưởng chừng như vĩ mô và vô cùng khó khăn để thấu hiểu với người thường, đối với anh lại chỉ như các khái niệm ngôn ngữ phổ biến thông thường, thậm chí vì anh quá quen thuộc với nó, nên so với cuộc hội thoại thường ngày của anh thì còn tự nhiên hơn.

Tiếng nói trầm mát, vẻ điềm tĩnh thư thái không chút cảm xúc ấy, đều khiến cô nghĩ đến câu nói: Smart is new sεメy.

Cực kỳ mâu thuẫn với những gì cô đã hạ quyết tâm từ trước đó.

Ngắm nhìn Yến Sơ Thời trong video này, cô lại bị bản năng huyễn hoặc và đắm chìm vào nhan sắc của người đàn ông không nhiễm chút khuyết điểm nào này.