Chương 12

Chạng vạng, mặt trời ngả vàng, rèm cửa dưới chân tường không cản được ánh mặt trời chiếu vào, ánh nắng vàng kim, Liêu Mẫn Chi nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần, không biết là bạn nữ nào đi vào lớp lúc không có ai, vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy bị sốc ngay tại chỗ, tối đó ở trong phòng ngủ hình dung hắn thành "Một bông tuyết cô đơn sắp tan”.

Một bạn nữ khoa học tự nhiên dành cho cậu lời khen ngợi văn thơ nhất.

Hạ Lan Quyết cười chết.

Nghe tới đã chua lòm.

“Liêu Mẫn Chi và Cố Siêu là bạn cùng lớp hồi lớp 10, cũng là cô Phạm chủ nhiệm, thật trùng hợp.”

Huống Miểu Miểu thích hình tượng dương quang hơn, nên chú ý tới Cố Siêu tương đối nhiều.

“Cố Siêu cũng không phải người địa phương, là thành phố X tới đây, nghe nói trong nhà có bối cảnh, cái nhà ăn mới xây của trường là cha cậu ấy tài trợ, cậu ấy cũng không ở ký túc xá mà thuê nhà ở bên ngoài.”

Đường Đường hẹn Hạ Lan Quyết cuối tuần cùng đi hiệu sách mua sách giáo khoa.

Hạ Lan Quyết giơ tay hỏi Triệu Linh xin tiền tiêu vặt, nói là sẽ giải quyết bữa trưa ở ngoài, mẹ con hai người lập tức vì vấn đề thời gian và số tiền mà khắc khẩu, cuối cùng cha cô ra khỏi thư phòng, trộm đưa cho Hạ Lan Quyết hai tờ 100 tệ, Hạ Lan Quyết vứt cho cha mình một cái nháy mắt rồi chuồn mất.

Bên cạnh cổng trường có một hiệu sách, còn có một tiệm cho thuê sách ở trong ngõ nhỏ, Hạ Lan Quyết là khách quen của tiệm thuê sách này, lúc Đường Đường đến, Hạ Lan Quyết đang ở trong tiệm thuê sách cầu xin ông chủ.

"Em thật sự không nhớ là bạn học nào đã mượn nữa, nhưng chắc chắn là không có vứt.”

“Anh đây đã cho em thời hạn là 3 tháng rồi, phạt một trăm tệ, không thể thương lượng.”

"Nhưng mà quyển sách đó giá có 35 tệ thôi mà, hơn nữa bìa cũng nát rồi.”

“Tiểu Quyết, lời này của em không đúng rồi, sách nát thì nát nhưng vấn đề là nó không xuất bản nữa, có thể so sánh với giá niêm yết à.”

Hạ Lan Quyết bực bội muốn chết: “Quyển sách đó xấu như vậy, là bản lậu, đã bị thị trường đào thải rồi, anh mua 50 xu một cân, bây giờ anh lại phạt em 100 tệ, ông chủ như anh thật không phúc hậu.”

Đường Đường nghe cái đã biết là chuyện gì.

Gần cuối lớp 10, Hạ Lan Quyết mượn mấy quyển sách, bị bạn nữ trong lớp cầm đi rồi truyền nhau đọc, trong đó có một quyển chưa được trả lại, Hạ Lan Quyết hỏi rất nhiều lần ở trong nhóm, sau đó tới thi cuối kỳ, rồi là nghỉ hè, quyển sách này vẫn luôn không có ai nhận đang giữ nó.

Cô ấy đi tới hát đệm cho Hạ Lan Quyết: "Đúng vậy đúng vậy, ông chủ anh tự xưng là người làm công tác văn hoá, không làm loại chuyện làm ăn buôn bán gian dối này, lấy sách lậu đầu độc trẻ vị thành niên, anh không chột dạ à?”

Thanh niên mặc áo ba lỗ lôi thôi vốn dĩ chỉ muốn đùa Hạ Lan Quyết, nhìn hai cô nhóc này bắt đầu hùng hổ, cái miệng nhỏ khai hoả với mình, vẫy vẫy tay: "Được rồi được rồi, hai em cũng đã lôi cục quản lý công thương ra rồi, anh còn không biết sợ, các em muốn đền bao nhiêu?”

Hạ Lan Quyết keo kiệt bủn xỉn, cuối cùng móc ra 50 tệ, bị Đường Đường trừng, cướp lấy túi tiền lẻ của cô, móc ra ba đồng tiền xu, dõng dạc: "Trên người bọn em chỉ có chút tiền lẻ này.”

Ông chủ buồn cười, quẳng tiền vào ngăn kéo: “Lần này tha cho em, lần tới, phạt một trăm tệ.”

Hai người nói lời cảm ơn, hoan thiên hỉ địa ra khỏi tiệm thuê sách.