Chương 8

Bố cục này cũng huyền diệu, đại khái chính là, lớp mười hai trọng điểm bảo hộ, lớp mười ôn nhu yêu quý, lớp mười một sao, chắc là cầu xin nhiều phước lành hơn.

"Trời ơi... tha cho tôi đi, tôi thực sự sắp phát điên rồi." Đường Đường thở hổn hển than thở, "Sau này ngày nào tớ cũng phải leo cầu thang như thế này sao? Mệt quá!"

"Thấy chưa, khẩu hiệu trên tường là một câu trả lời rất hay cho câu hỏi hời hợt của cậu." Hạ Lan Quyết chỉ vào hai dòng ký tự lốm đốm được viết bằng sơn trắng trên bức tường đỏ.

Nghé con mới sinh không sợ hổ.

Mong muốn với ông trời thử so cao.

Đường Đường tròn mắt.

Tầng lầu của lớp mười một là tòa nhà nhỏ với hành lang năm tầng hình lõm, tường ngoài sơn màu đỏ sẫm, tên chính thức là tòa Nhã Tụng lầu, học sinh thường gọi là tòa nhà đỏ, tòa nhà đã có mấy năm nay, chỗ nào cũng có vết lốm đốm, xung quanh là rừng dẻ hoang, có tường cao ngăn cách núi sau.

Hạ Lan Quyết bước vào lớp bảy, cô phơi nắng đến giống như một que kem chảy một nửa vào mùa hè, sảng khoái và mát mẻ, ngũ quan không phải là loại ưa nhìn bắt mắt, nhưng đứng trong đám đông, ánh mắt lướt qua cô, họ sẽ vô thức lùi lại, cẩn thận nhìn vào lông mày và đôi mắt của cô.

Danh sách lớp được dán trên bảng đen, Hạ Lan Quyết đã xem qua rồi, tên của các nữ sinh về cơ bản là không quen thuộc, ngược lại, có hai nam sinh học cùng lớp mười, cùng nhau trò chuyện rôm rả, khi nhìn thấy bạn nữ cùng lớp lên bục thì chào hỏi: “Hạ Lan Quyết.”

“Ôi.” Hạ Lan Quyết cười đi qua, “Lớp học chỉ có ba chúng ta à? Trùng hợp quá.”

Cô ở trong đám nam sinh rất được hoan nghênh, vẻ ngoài ngọt ngào thanh tú, tính cách rộng rãi, tính tình tốt, dễ nói chuyện, không có loá mắt đến làm người chùn bước, lại cũng không ấm không nóng khiến người thoải mái dễ chịu.

Cả ba cùng nhau hàn huyên về bạn học cũ, ai học lớp xã hội, ai đi du lịch, ai yêu ai rồi chia tay.

Một nam sinh đeo kính đi vào phát phiếu đăng ký “Các bạn học, mọi người trước tới điền phiếu đăng ký, điền xong rồi là có thể trở về, buổi chiều hai giờ tập hợp tại phòng học, nhớ kỹ mang theo tiền, chủ nhiệm lớp tới thu học phí và tạp phí.”

-

Buổi chiều hai giờ phòng học ngồi đầy học sinh, làn sóng âm thanh trong phòng học che trời lấp đất, ép tới những con ve ở phía sau rừng cây cũng im bặt.

Tiếng giày cao gót từ xa đến gần, Phạm Đại Tinh xuất hiện ở cửa, cô ấy bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, xem như là một giáo viên già có thâm niên, đeo một cặp kính gọng đỏ, trông rất thân thiện, trở mặt lại còn nhanh hơn so với lật sách, mày nhăn lại, xụ mặt, ánh mắt như đao, tiếng nói sắc bén: “Thật xa liền nghe thấy tiếng các em dữ dội rồi, nói xong chưa? Chưa nói xong thì tiếp tục, nói xong chúng ta lại nói chuyện chính.”

Những giọng nói hung hăng càn quấy tràn ngập lớp học lập tức trở nên yên lặng như gà.

“Tôi là chủ nhiệm lớp của các em cũng là giáo viên tiếng Anh, Phạm Đại Tinh.”

Hạ Lan Quyết đang chia sẻ một gói khoai tây chiên vị dưa chuột với một bạn nữ mới cùng lớp, ngẩng đầu nhìn lên và bắt gặp ánh mắt quét qua của Phạm Đại Tinh, nhai miếng khoai tây chiên trong miệng, lặng lẽ nuốt vào trong bụng, quét bịch khoai tây chiên trên bàn xuống hộc bàn.

Cô biết cô giáo, giáo viên tiếng Anh lớp mười của cô nghỉ thai sản, Phạm Đại Tinh hỗ trợ lớp tiếng Anh hai tháng, là một nữ giáo viên hơi nghiêm khắc.