Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 22: Vừa ngủ dậy đã nằm thương????

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Cung Tuyết nhìn về hướng mà Nam Cung Mị Ảnh còn đang nhõng nhẽo với Lâm Thanh Phong, nàng thở dài một hơi rồi cũng chấp nhận sự thật, nàng quay đầu đi nhanh về nơi mà mình đã ngủ rồi nhanh chóng nằm xuống nhắm mắt.

Nàng không muốn tỷ tỷ xấu hổ khi biết nàng đã phát hiện được bí mật nhỏ của nàng và tỷ phu.

Nam Cung Tuyết trong lòng có chút vội vàng nên nàng đã phát ra tiếng động, tiếng động này rơi vào tai Lâm Thanh Phong, hắn cứng người nhìn về phương hướng Nam Cung Tuyết đã bỏ đi, chỉ thấy được bóng lưng của nàng.

Nhưng Lâm Thanh Phong làm sao nhận sai được bóng lưng của Nam Cung Tuyết a? Nhất là bộ đồ nàng đang mặc trên người hiện tại, quần jean áo thun ngoại trừ Lâm Thanh Phong đưa nàng thì tìm đâu ra bộ thứ hai ở Thông Thiên Đại lục à.

Lâm Thanh Phong nở nụ cười cứng ngắc nhìn về Nam Cung Mị Ảnh, nàng vẫn đang chìm trong hạnh phúc vì được Lâm Thanh Phong nuông chiều thì làm sao phát hiện được Nam Cung Tuyết?

Thấy vẻ mặt Lâm Thanh Phong cứng đờ, Nam Cung Mị Ảnh hỏi.

-Phu quân sao vậy?

Lâm Thanh Phong nhìn nàng, hắn cười khổ, hắn biết nàng đã bị phát hiện rồi, hình tượng người tỷ tỷ cao ngạo của nàng bị hủy rồi, nên hắn nói với nàng.

-Không sao, chỉ là vừa rồi có… con chuột a.

….

Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh về đến nơi, Lâm Thanh Phong lướt qua chỗ Nam Cung Tuyết đang nằm, hắn thấy hơi thở của nàng có chút gấp gáp, để tránh sự nghi ngờ của Nam Cung Mị Ảnh hắn quay đầu nói với nàng.

-Lão bà a, hiện tại trời cũng bắt đầu sáng, nàng đi tìm vài thứ để chúng ta ăn được chứ? Đợi tiểu Tuyết cùng Bạch Tiểu Phụng tỉnh dậy ăn xong chúng ta sẽ lên đường.

Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười, nàng tới bên cạnh tiểu Hắc, lay nó dậy rồi cùng nó đi tìm thức ăn.

Nhìn Nam Cung Mị Ảnh đã đi khá xa, Lâm Thanh Phong ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Tuyết hắn nói.

-Tiểu Tuyết hiện tại có thể tỉnh dậy rồi, tỷ tỷ ngươi đã đi, không cần phải giả vờ ngủ nữa.

Nam Cung Tuyết giật mình, nàng cũng cười khổ, nàng đã biết được Lâm Thanh Phong đã phát hiện nên nàng ngồi dậy, nàng nhìn thẳng vào hắn ánh mắt nàng nghiêm túc, rồi nói.

-Tỷ phu, từ trước tới giờ tỷ tỷ đã vì ta mà bỏ ra nhiều lắm.

-Ta cũng muốn tỷ tỷ hạnh phúc nhưng ta không làm được a.

-Từ lúc ta sinh ra, cũng chỉ có tỷ tỷ là người chăm sóc ta, nên ta không muốn tỷ ấy phải buồn.

Nói tới đây ánh mắt của Nam Cung Tuyết lạnh lùng nhìn thẳng vào Lâm Thanh Phong.

-Ta nghĩ không ra, tại sao tỷ tỷ lại chọn ngươi.

-Sự xuất hiện của ngươi quá đột nhiên khiến ta không thể yên tâm, vì thế ta quyết định hùa theo tỷ tỷ rồi thầm quan sát ngươi.

-Những ngày vừa qua, ta âm thầm quan sát ngươi, mặc dù ngươi không làm ra điều gì quá đáng nhưng trực giác của ta nói ngươi là người tốt.

-Nên ta quyết định sẽ giao tỷ tỷ lại cho ngươi.

-Ngươi có thể hứa với ta, sau khi ta đi ngươi sẽ chăm sóc tỷ tỷ được chứ?

Lâm Thanh Phong cũng biết sau khi kết thúc chuyện này thì Nam Cung Tuyết sẽ tìm một tông môn để gia nhập, với tính cách của nàng biểu hiện thường ngày thì hắn có chút lo lắng nhưng hiện tại thì hắn an tâm rồi.

Lâm Thanh Phong cười cười, hắn xoa đầu Nam Cung Tuyết, hắn không ngờ bình thường Nam Cung Tuyết ngây thơ nhưng nàng lại là một người rất cẩn trọng.

-Ngươi yên tâm, Mị Ảnh nàng là gia đình của ta, là tất cả của ta, cho dù là hiện tại hay tương lai chỉ cần có ta thì không ai có thể đυ.ng đến một sợi tóc của nàng.

Dừng một chút Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.

-Đương nhiên, ngươi cũng tính là người nhà của ta, nên ta cũng sẽ cố sức bảo hộ ngươi.

Nam Cung Tuyết nghe hắn nói, nàng sững sờ rồi đỏ mặt, cúi mặt xuống nhìn đất rồi nàng nói.

-Hứ, ai cần ngươi bảo hộ, ta chính mình tự lực là được.

Nói rồi nàng quay mặt qua một bên không nhìn tới Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ cười.

Một lúc sau Nam Cung Mị Ảnh cùng tiểu Hắc trở về, trên tay nàng cầm theo vài loại trái cây màu sắc sặc sỡ, nàng vui mừng chạy đến cầm một trái cây đỏ thẫm đưa cho Nam Cung Tuyết rồi nói.

-Tiểu Tuyết, đây là Chu quả, có thể tăng cao rất nhiều linh lực cho tu sĩ nắm giữ linh căn hệ hỏa.

-Lúc nãy ta và tiểu Hắc đi nhặt trái cây thì nhìn thấy viên Chu quả này vừa chín tới, bên cạnh nó còn có một đầu hung thú hệ hỏa thủ hộ, nhưng không hiểu sao tiểu Hắc rống một cái nó đã bỏ chạy, nghĩ đến muội nắm giữ linh căn hệ hỏa nên ta đem về cho muội.

Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Tuyết nhìn viên Chu quả, rồi nhìn về Nam Cung Mị Ảnh ánh mắt kì lạ.

-Đây là sao? Vận khí này có chút nghịch thiên à? Chỉ đi tìm thức ăn cũng tìm được linh quả??

Nam Cung Tuyết thở ra một hơi, nàng nhìn tỷ tỷ của mình rồi nhìn về Lâm Thanh Phong, nàng thầm nghĩ.

-Vận khí của tỷ tỷ tốt như vậy? Chẳng lẽ ông trời để báo đáp cho hoàn cảnh của tỷ tỷ nên khiến vận khí của tỷ ấy tăng lên sao?

-Nếu đúng là như vậy thì có lẽ cưới Lâm Thanh Phong cũng là do vận khí của tỷ tỷ sao?

Nam Cung Tuyết nhìn về Nam Cung Mị Ảnh, đôi mắt của nàng có chút ướŧ áŧ, tưởng tượng từ nhỏ đến lớn tỷ tỷ luôn là người bảo vệ cho nàng, tỷ tỷ là một người hồn nhiên ngây thơ nhưng vì vậy cũng dần chuyển thành lạnh lùng.

Nhiều lúc tỷ tỷ cũng muốn khóc, nhưng chỉ vì muốn làm chỗ dựa cho nàng dựa vào nên tỷ tỷ cố nhịn, rồi tối đến chạy tìm một khóc ngồi khóc ròng, sống chung nhiều năm như vậy Nam Cung Tuyết làm sao không biết?

Chỉ cho tới khi gặp được Lâm Thanh Phong thì tỷ tỷ của nàng mới trở về đúng với tính cách của nàng, nàng nhõng nhẽo với hắn, nàng để hắn bế, nàng nhẹ nhõm khi ở với hắn, quan sát hai người đã một khoản thời gian làm sao Nam Cung Tuyết không nhận ra?

Nhưng cho tới hiện tại, tỷ tỷ vẫn lo lắng cho nàng, điều này thật sự khiến nàng cảm động

Nàng ôm chầm lấy Nam Cung Mị Ảnh, nàng không nói gì mà chỉ yên lặng khóc.

Nam Cung Mị Ảnh cuống lên, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về Lâm Thanh Phong với ánh mắt cầu xin.

Nhưng Lâm Thanh Phong cũng không hiểu a, hắn cười cười nhìn nàng rồi đi đến một phía khác ngồi xuống.

Một lúc sau, Nam Cung Tuyết dừng khóc, nàng nhìn Nam Cung Mị Ảnh rồi nói.

-Tỷ tỷ, sau chuyện này muội quyết định gia nhập vào một tông môn để tiếp tục tu luyện, nên tỷ tỷ phải tự chăm sóc mình, hiện giờ muội đã lớn muội sẽ ra ngoài tự lực cánh sinh.

Nghe được Nam Cung Tuyết nói, Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười hạnh phúc, nàng gật đầu.

-Muội cứ yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì, bên cạnh ta còn có tỷ phu của muội á, hắn sẽ chăm sóc cho ta.

Nam Cung Tuyết cũng gật đầu, nàng ghé miệng sát tai Nam Cung Mị Ảnh nói nhỏ.

-Đúng a, khi gặp nguy hiểm tỷ phu có thể bế tỷ tỷ như bế công chúa rồi bỏ chạy á.

Nam Cung Mị Ảnh một mặt mộng bức, sau đó nàng xấu hổ cúi đầu, một lát sau lại quay đầu nhìn về Lâm Thanh Phong với vẻ mặt tức giận, nàng cho rằng Lâm Thanh Phong đã kể tất cả cho Nam Cung Tuyết nên nàng quyết định không để ý tới hắn nữa.

Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức, hắn không hiểu sao Nam Cung Mị Ảnh lại nhìn hắn với vẻ mặt tức giận, quay đầu về Nam Cung Tuyết thì chỉ thấy nàng cười cười rồi nháy mắt với hắn.

Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng hắn cũng biết được chẳng phải việc gì tốt, hắn ngước mặt nhìn trời than thở.

-Chẳng lẽ ông trời ghen tị với sắc đẹp của ta nên hiện tại ta chẳng làm gì mà cũng nằm thương.

Một bên khác thì Bạch Tiểu Phụng cũng từ từ mở mắt, hắn quay đầu nhìn thì thấy một cảnh tượng kì lạ, Lâm Thanh Phong thì ngẩng đầu nhìn trời, Nam Cung Tuyết cười khúc khích còn Nam Cung Mị Ảnh cuối đầu giận dỗi.

Bạch Tiểu Phụng thở ra một hơi, cái tổ hợp yêu nghiệt này, lúc nào cũng kì quái nên hắn cũng chẳng có chút nào bất ngờ hay tò mò, một lúc sau bọn hắn sẽ trở lại bình thường thôi.

Bạch Tiểu Phụng nhìn xung quanh một chút, hắn thấy trên mặt đất có một đám trái cây nên hắn bước tới cầm ăn thử.

Cầm trên tay một loại trái cây màu vàng, nhưng chưa kịp đưa vào miệng Bạch Tiểu Phụng lại nghe Nam Cung Mị Ảnh nói.

-Không được ăn, những thứ này chỉ có ta và muội muội ăn, còn hai ngươi thì tự đi tìm đồ vật mà ăn.

Khuôn mặt Bạch Tiểu Phụng mộng bức, không phải hái về để ăn rồi lên đường sao? Tại sao lại không cho ăn? Hắn quay đầu nhìn Lâm Thanh Phong, chỉ thấy Lâm Thanh Phong lắc đầu cười khổ với hắn.

Bạch Tiểu Phụng ngẩng mặt nhìn trời, hắn tự lẩm bẩm.

-Hôm nay là ngày gì? Tại sao vừa tỉnh dậy thì liền dính thương?

Nói rồi hắn cũng ủ rũ để xuống trái cây mà hắn đang cầm trên tay rồi đi về một hướng khác tìm kiếm thức ăn.

….Hết Chương 22 ….
« Chương TrướcChương Tiếp »