Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Nghỉ

Chương 10: Hôn môi (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi biểu diễn chào đón tân sinh viên đến rất nhanh, sáng hôm đó hiếm khi trời đổ mưa. Cái nóng mùa hè bị xua tan, thành phố này cuối cùng cũng có chút hơi thở của mùa thu.

Đại học Kinh Châu là một trường đại học hàng đầu trong nước, mỗi khóa tân sinh viên đều là những thủ khoa của các tỉnh nên buổi lễ chào đón không thể qua loa được.

Bất kỳ hoạt động lớn nào trong trường đều thu hút sự chú ý cao. Bởi vì ngoài việc trang web chính thức của trường cần có chủ đề gây chú ý, báo địa phương buổi sáng cũng sẽ có phóng viên đến chụp ảnh tư liệu.

Hội trường lớn chật kín người, chương trình buổi tối bắt đầu từ phần giới thiệu của người dẫn chương trình.

Có phần phát biểu của trưởng khoa, còn có tiết mục tương tác giữa giáo viên và sinh viên, tiết mục của khoa Vũ đạo xếp sau một tiết mục ảo thuật.

Cả lớp của Hạ Ngưỡng đã trang điểm sân khấu xong, đang chờ ở hậu trường.

Giáo viên phụ trách dặn dò xong những việc cần chú ý khi lên sân khấu biểu diễn, rồi gọi riêng Hạ Ngưỡng ra một góc: “Chuyện thầy Vệ nói lần trước em đã suy nghĩ xong chưa?”

“Cuộc thi múa Giải thưởng Hoa Sen dành cho sinh viên ạ?” Hạ Ngưỡng gật đầu: “Em đã đồng ý rồi, sẽ tham gia.”

“Vậy thì tốt.” Giáo viên phụ trách dặn dò thêm vài câu: “Lần này dù trong trường nói là khuyến khích mọi người đăng ký tham gia, nhưng suất đại diện của trường chỉ có một. Dù là bạn học trong lớp có muốn đi, thương lượng với em, em cũng đừng mềm lòng nhượng bộ.”

Giáo viên đã dẫn dắt bao nhiêu khóa sinh viên, đối với những chuyện này đã quen thuộc.

Nếu như quá giỏi, được giáo viên yêu thích, nổi bật quá, trong đám bạn cùng lứa tất nhiên có người không hài lòng.

Múa cổ điển thường có múa đồng đội, yêu cầu hợp tác. Nhưng lâu dài, một người nổi bật giữa đám đông rất khó kiên trì.

Hồi năm nhất, Hạ Ngưỡng đã nhiều lần nhượng bộ vì tình cảm.

Nhưng lần này Hạ Ngưỡng khiến cô ấy yên tâm: “Cuộc thi này thắng có tiền thưởng, em sẽ không nhường cho người khác đâu.”

Giáo viên phụ trách không nhịn được cười, nghĩ cô đang đùa.

Con nhà giàu thật sự không thể giả vờ là kẻ ham tiền được, số tiền thưởng đó còn chưa giá trị bằng hai đôi giày cô thường đi.

Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang giới thiệu, Hạ Ngưỡng vội vàng trở lại đứng vào vị trí dẫn đầu.

Ánh đèn trong hội trường tối dần, ánh đèn chiếu sáng đầu tiên rơi xuống người cô. Tay áo dài của cô gái đong đưa, vạt áo bay bay, bước múa uyển chuyển duyên dáng.

Dáng người như liễu yếu đào tơ, nhưng lực đạo khi vung tay áo lại mềm mại dẻo dai, vạt váy bay bổng như gợn sóng nước.

Hạ Ngưỡng năm đó nổi tiếng trong giới vũ công toàn quốc không phải không có lý do.

Ngay cả người có chuyên môn trong ngành đến cũng phải khen ngợi một câu. Cô thực sự là một vũ công múa cổ điển có thiên phú, linh động yêu kiều, như trời sinh ra để làm vũ công.

Các đồng đội vũ công hát “Xưa ta đi, dương liễu rũ đầy”, từ hai bên sân khấu chân trần bước lên.

Bối cảnh của “Thái Vi” là một đoạn múa trong giấc mơ “Đại Đồng” của Khổng Tử, trong mơ, nhân gian là một thế giới thái bình thịnh vượng, không có chiến tranh.

Rèn kiếm thành cày, mỹ nhân múa hát, thể hiện phong thái Hán Đường cổ xưa của quốc gia, vẻ đẹp mềm mại của hình thể phụ nữ cũng hiện lên trọn vẹn.

Trên sân khấu thanh nhã, dưới sân khấu thoát tục.

“Nghệ thuật tao nhã! Âm thanh đàn tỳ bà này, điệu múa này, hiệu ứng sân khấu này!”

“Chúng ta đã trách nhầm những vị vua mê muội đó rồi, cái này ai nhìn mà không mê chứ aaa!”

“Người dẫn đầu là chị Hạ Ngưỡng phải không? Bình thường mặt mộc đã đủ xinh đẹp rồi, khi múa thì đúng như là mở hack vậy.”

“Cô ấy thật đúng là xuất sắc, trong nhóm múa nhìn một cái là thấy ngay ưu thế của cô ấy, trang điểm sân khấu cũng rất đẹp!”

“Tớ không quan tâm đến lĩnh vực múa này mà cũng nghe nói đến chị ấy, hình như từ lớp mười một đã giành được nhiều giải thưởng rồi, học múa từ nhỏ.”

...

Màn chào kết thúc là sự lãng mạn tuyệt vời nhất của buổi biểu diễn sân khấu, cả hội trường đều đứng dậy vỗ tay không ngớt.

Hạ Ngưỡng vừa xuống sân khấu, một bó hoa lan hồ điệp đã được đưa đến trước mặt cô. Cánh hoa màu xanh lá, rất hợp với bộ trang phục múa hôm nay của cô.

Phía sau bó hoa ló ra một khuôn mặt của chàng trai, đoan chính tuấn tú, có vẻ hơi quen mắt.

“Chị ơi! Em tên là Lâm Vọng.” Cậu ấy tự giới thiệu: “Là người nhặt được thẻ ăn của chị lần trước ấy.”

Hạ Ngưỡng “À” một tiếng, chỉ vào bó hoa: “Tặng chị à?”

Lâm Vọng nhe răng cười: “Vâng ạ! Chị múa đẹp quá, vừa hay chị chưa đi tẩy trang, em có thể chụp chung với chị một tấm không?”

“... À, được thôi.” Cô không giỏi từ chối sự nhiệt tình như thế này, đành nhượng bộ: “Nhưng hoa thì không nhận. Đây là múa tập thể, chỉ mình chị nhận hoa thì không hay lắm.”

“Vậy à, xin lỗi chị, tại em suy nghĩ không chu đáo.”

Lâm Vọng nhờ cô giúp ôm bó hoa một chút, định lấy điện thoại ra chụp ảnh. Nhưng khóe mắt lại quét thấy một bóng dáng cao lớn bên kia, dường như đã đứng đó một lúc rồi.

Sau khi nhận ra là ai, cậu ta vội vàng chào trước: “Anh Đoạn Tiêu!”

Nghe thấy cái tên này, toàn thân Hạ Ngưỡng cứng đờ, bó hoa đang ôm trong tay lúc này như củ khoai nóng phỏng vào tay.
« Chương TrướcChương Tiếp »