Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Nghỉ

Chương 12: Không thích (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bíp—”

Loa trên sân khấu đột nhiên hỏng một cái, phát ra tiếng rít chói tai.

Dưới khán đài có chút xôn xao vì sự cố này, người dẫn chương trình cũng không biết làm sao. Nhưng ngay lập tức, vài tiếng gõ micro vang lên khiến mọi người chú ý nhìn về phía đó.

Đoạn Tiêu lên sân khấu, đi đến bục phát biểu.

Mặt bàn khá cao, vừa tầm với eo anh, nhìn từ bên cạnh, chàng trai với dáng người cao ráo, tư thế đứng rất đẹp. Vai rộng eo thon chân dài, tỷ lệ như người mẫu quốc tế.

Anh giơ tay, làm động tác ra hiệu cho khán giả im lặng, quả nhiên dễ dàng kiểm soát được tình hình.

“Cảm ơn các bạn sinh viên khoa Vũ đạo đã mang đến bữa tiệc thị giác tuyệt vời. Tiếp theo tôi sẽ nói vài lời ngắn gọn, chúc mừng cuộc sống đại học của các bạn tại Đại học Kinh Châu chính thức bắt đầu.”

Giọng nói trầm ấm truyền đến mọi ngóc ngách của hội trường thông qua dòng điện, đối với Đoạn Tiêu, người luôn là học sinh ưu tú từ nhỏ đến lớn, những dịp phát biểu như thế này chắc chắn là việc quen thuộc.

Chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc được nhét vào lưng quần một cách lơ đãng, như thể bất kỳ bộ quần áo nào mặc trên người anh đều toát lên vẻ lười biếng quý phái.

Cậy đẹp trai mà làm bậy, ra vẻ đạo mạo.

Hạ Ngưỡng thầm nghĩ, lặng lẽ thu hồi ánh mắt đang nhìn lên sân khấu.

Bên cạnh, Trang Tịnh đang lẩm bẩm: “Sao cậu ấy trông có vẻ không vui vậy, cãi nhau với bạn gái à?”

Kể từ sau buổi tối đó, cứ hễ nhìn thấy Đoạn Tiêu là cô ấy lại liên tưởng đến “bé yêu” nào đó mà anh nhắc đến.

“Cô bạn gái bé nhỏ đó cũng quá không biết điều rồi! Bạn trai của mình đẹp trai như vậy, nhìn một cái thôi đã thấy vui rồi, sao còn nỡ giận dỗi chứ!”

Nghe đến đây, Hạ Ngưỡng không nhịn được phải phản bác: “...Có khi là do tính tình cậu ấy xấu, tự nổi giận lung tung thôi.”

Mặc dù cô không rõ bộ mặt cáu kỉnh của Đoạn Tiêu lúc này có liên quan gì với mình hay không, nhưng trong tiềm thức luôn cảm thấy là do cô vừa ôm lấy bó hoa lúc nãy.

Ở bên anh lâu như vậy, cô đã sớm hiểu rõ tính kiểm soát và chiếm hữu của anh mạnh đến mức biếи ŧɦái.

Ở một mức độ nào đó, cô được coi như là vật sở hữu của anh.

Cô vừa nói xong, Trang Tịnh lập tức xua tay: “Không thể nào, nghe giọng điệu lần trước của cậu ấy trong thang máy, dịu dàng với người ta biết bao.”

“Ban đầu tớ cứ tưởng người như Đoạn Tiêu sẽ khá tồi trong chuyện tình cảm, dù sao thì điều kiện của cậu ấy cũng tốt như vậy. Nhưng sau tối đó, tớ cảm thấy cậu ấy chắc chắn là kiểu người sẽ cưng chiều bạn gái!”

Hạ Ngưỡng: “Mắt cậu đúng là có vấn đề.”

Trang Tịnh hừ một tiếng: “Nói với cậu cái đầu gỗ này có gì hay đâu, cậu còn chưa khai thông nữa! Cậu đã từng yêu đương chưa? Đã xem phim người lớn chưa?”

Hạ Ngưỡng nhỏ giọng: “Tớ mới không muốn xem những thứ đó.”

Đoạn Tiêu chơi nhiều trò như vậy, cô hoàn toàn không cần phải lên mạng học hỏi quan sát.

Trang Tịnh không nghe thấy cô nói câu này, sau khi chê bai xong, tự nói: “Thôi tớ vẫn nên tập trung nghe bài phát biểu vậy, sao cảm thấy Đoạn Tiêu nhìn về phía chúng ta mấy lần rồi…”

Hàng ghế của họ quá gần phía trước, vì vừa biểu diễn xong nên không muốn đi vòng quanh hội trường, chắn tầm nhìn của người khác.

Ghế trống bên cạnh có người ngồi xuống, là một trong những người dẫn chương trình: Đàm Thư Ngưng.

Vì cùng là sinh viên nổi bật của khoa Vũ đạo, cô ấy và Hạ Ngưỡng cũng khá quen biết. Vừa đến đã nghe cô và bạn cùng phòng đang trò chuyện, thoáng nghe thấy tên Đoạn Tiêu.

Đàm Thư Ngưng cười trêu chọc: “Lần đầu tiên thấy em nói chuyện về con trai đấy, Đoạn Tiêu khóa các em đúng là sát thủ mỹ nữ, ngay cả tiên nữ Hạ Ngưỡng của khoa Vũ đạo chúng ta cũng phải nhìn vài lần.”

Hạ Ngưỡng nghe lời nói khoa trương của cô ấy, có chút ngại ngùng: “Chị nghe nhầm rồi, em không có ý đó.”

“Dù có ý đó hay không.” Cô ấy dừng lại, nhìn cô em nhỏ thuần khiết như tờ giấy trắng, ân cần dặn dò: “Em phải tránh xa cậu ta ra. Cậu ta không phải người tốt đâu, khóa bọn chị đã có mấy cô gái xinh đẹp tỏ tình thất bại với cậu ta, trái tim tan nát hết cả đấy.”

Hạ Ngưỡng cảm thấy cô ấy thực sự hiểu lầm mình, bèn ngoan ngoãn không nhìn lên sân khấu nữa, mỉm cười nói: “Chị yên tâm đi, em không thích kiểu đó đâu.”

Lời này cũng không tính là nói dối, mặc dù cô chưa từng yêu đương, nhưng cũng biết rõ kiểu người mình thích.

Hồi nhỏ xem “Đại Tần Dã Sử”, nhân vật Hạ Ngưỡng thích nhất chính là Phù Tô. Đó là hình tượng người khác giới lý tưởng trong lòng cô: một chiếc áo trắng, hiền hoà dịu dàng, là một công tử nhã nhặn như gió xuân.

Còn Đoạn Tiêu, không có chút gì giống như vậy.

Vừa nói xong chưa được hai giây, bài phát biểu vừa lúc kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Khi người trên sân khấu bước xuống, điện thoại của Hạ Ngưỡng rung lên.

[Tiêu]: Đến phòng nghỉ số một.

Cô thản nhiên tắt màn hình điện thoại, sau khi đấu tranh hai giây vẫn cúi người đứng dậy.

Nếu không qua đó, có lẽ anh sẽ trực tiếp đi ra tìm cô.

Buổi tối có hợp ca, hầu hết mọi người đều đang đợi phía sau sân khấu, khiến nơi này rất yên tĩnh.

Hạ Ngưỡng vừa đẩy cửa ra, một bàn tay to lớn mạnh mẽ đã nắm lấy eo cô, quen thuộc kéo cô vào lòng.

Nước hoa Penhaligon"s của nam giới đều có mùi gỗ nhẹ nhàng, là loại Đoạn Tiêu thường dùng.

Cô đã thay trang phục múa Hán Đường, trên người mặc một chiếc váy JK. Đôi chân trần của cô áp vào chân anh, qua lớp vải quần tây mềm mại, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau một cách thân mật.

Cảm giác ấm áp tê dại rơi xuống khóe môi, lưỡi anh nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, mυ"ŧ lấy cắn nhẹ.

Tiếng thở dốc của cả hai đều rất nhỏ, bầu không khí mờ ám ngột ngạt.

Nụ hôn ướŧ áŧ bất ngờ khiến cô hơi không đứng vững, đầu gối đã mềm nhũn.

Hạ Ngưỡng cảm thấy như mình sắp bị anh ăn luôn. Đây không phải là hôn mà giống như một sự trừng phạt hơn.

Cô không chịu nổi mà cắn ngược lại một cái, lực không mạnh lắm, chỉ dùng tay chân cố gắng đẩy anh ra.

Đoạn Tiêu không hề nhúc nhích, nhưng cũng hơi tách ra khỏi cô. Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới hơi sưng của cô, giọng lạnh lùng: “Thế này không phải là cũng rất thích hay sao?”

“…”
« Chương TrướcChương Tiếp »