Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Nghỉ

Chương 15: Điên cuồng (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quay bài tập hai lần, cô gửi video có vẻ mượt mà hơn cho giáo viên.

Sau khi tắm xong, Hạ Ngưỡng đến góc phòng ngủ cân thử, nhíu mày không hài lòng lắm.

Cuộc thi Giải thưởng Hoa Sen vào cuối tháng sau do Hiệp hội Vũ đạo Trung Quốc tổ chức, hai năm một lần, có giá trị rất cao, tiền thưởng cũng không ít.

Năm nay múa cổ điển vẫn đang tạm dừng, nên giáo viên đã đăng ký cho cô tham gia múa dân gian.

Để chắc chắn đoạt giải, cô đã chọn tiết mục múa Triều Tiên có độ khó cực cao.

Điệu múa này yêu cầu rất khắt khe về thể lực, kỹ thuật múa và hình thể.

Hạ Ngưỡng nhìn cân, kỳ nghỉ hè vừa rồi lơ là luyện tập, thời gian gần đây lại không kiểm soát ăn uống. Còn hơn một tháng nữa, cô phải giảm ít nhất ba cân mới được.

Giảm cân rất phiền, ăn đồ giảm béo khiến cô dễ cáu vì thiếu tinh bột.

Cô nhớ lúc thi tuyển sinh nghệ thuật, giáo viên múa thường nhắc đi nhắc lại “một miếng dưa hấu bằng ba bát cơm”, “một cây xúc xích nướng có lượng calo bằng hai cái bánh bao”...

Không thích ăn và không thể ăn là hai chuyện khác nhau.

Hạ Ngưỡng khẽ thở dài.

Dù không muốn, cô cũng phải cam chịu lập kế hoạch giảm cân.

Tin nhắn của Đoạn Tiêu gửi đến đúng năm phút sau, như thể nắm rõ thời gian biểu của cô vậy.

[Tiêu]: Qua đây.

Kèm theo địa chỉ, là một câu lạc bộ khúc côn cầu trong thành phố.

Hạ Ngưỡng vừa định gõ chữ thì anh gọi video tới.

Sau khi kết nối, Đoạn Tiêu thấy rõ cô đang nằm sấp trên giường chơi vision pro mới mua của anh, hơi nhướng mày: “Vừa tắm xong à?”

Cô mặc một chiếc váy ngủ, vô tình lại kéo rộng cổ áo ra một chút: “Tắm xong được một lúc rồi.”

“Còn sớm, đi thay đồ rồi qua đây chơi một lát.” Anh hất cằm, chỉ về hướng tủ quần áo trong phòng.

Hạ Ngưỡng chậm rãi đứng dậy, cầm điện thoại đi qua đó.

Anh không nhắc lại chuyện bó hoa của Lâm Vọng nữa, coi như đã bỏ qua. Đôi khi cũng khá hâm mộ tính cách của Đoạn Tiêu, có giận thì phát ngay tại chỗ, không bao giờ kìm nén trong lòng tự tổn thương bản thân.

Do không gian phòng ngủ không lớn, tủ quần áo cũng không thể quá to. Hơn nữa, mở rộng tủ cũng vô ích, trang phục múa của cô không thể gấp lại, chiếm khá nhiều chỗ.

Điều này gián tiếp dẫn đến việc một số quần áo của anh sẽ bị chất đống lại với nhau.

“Đừng mặc váy, áo hai dây cũng thay đi, buổi tối gió lớn.” Đoạn Tiêu thoải mái tựa vào lưng ghế, làm nhà tạo mẫu thời trang cho cô.

Anh là một trong số ít trai thẳng hiểu thẩm mỹ và xu hướng, bình thường đã tinh tế, biết chăm chút bản thân, cũng thích can thiệp vào cách ăn mặc của cô.

“Mặc áo khoác, tìm một chiếc áo len dệt kim hở cổ. Không tìm được thì mặc cái áo màu xám xanh của anh.”

“… Em không muốn, áo của anh rộng quá.” Cô lôi ra một chiếc áo len màu mây, để điện thoại qua một bên: “Em phải thay đồ, tắt máy đã.”

Thay được nửa chừng, Hạ Ngưỡng chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn chiếc áo. Nhãn mác đã bị cắt bỏ, đây là thói quen của cô.

Bởi vì chất liệu dù có tốt đến đâu, cô luôn bị nhãn mác dán sát vào da làm cho ngứa đỏ.

Cô không nhạy cảm với hàng hiệu, trước đây cũng không để ý đến những thứ này.

Nhưng hôm nay nghe Lâm Vọng nói về giày và túi của cô, có vẻ thực sự dễ khiến người ta lầm tưởng cô là con nhà giàu.

Mọi đồ dùng hàng ngày của Hạ Ngưỡng đều do Đoạn Tiêu tự tay lo liệu. Anh có tính cách của thiếu gia, bản thân phải dùng hàng cao cấp, nên đương nhiên cũng chuẩn bị những thứ tốt nhất cho cô.

Phải thừa nhận rằng, Hạ Ngưỡng đã ở bên anh lâu như vậy.

Từ những chi tiết nhỏ như phong cách ăn mặc trong cuộc sống hàng ngày, cho đến cách đối nhân xử thế, dường như đều bị ảnh hưởng bởi anh một cách vô thức.

Nhận ra điều này thì đã quá muộn, không thể thay đổi được nữa.

Họ hoàn toàn không thuộc về một thế giới.

Càng ngày càng giống anh, cũng không biết là tốt hay xấu.

Câu lạc bộ khúc côn cầu này nằm ở sau khu phố sầm uất bên cạnh khu du lịch. Hạ Ngưỡng đi theo chỉ dẫn đến cổng chính, mới phát hiện đây là một tòa nhà tứ hợp viện hai tầng kiểu hiện đại.

Một môn thể thao ngoài trời được tổ chức ở đây quả thật rất kỳ lạ.

Điều kỳ lạ hơn nữa là cánh cửa dưới lầu này, rõ ràng trông như một cánh cửa thông minh, nhưng lại chẳng tiện lợi chút nào.

Cô không tìm thấy công tắc mở cửa, đứng đó loay hoay một phút rồi quyết định gọi điện nhờ giúp đỡ.

Đoạn Tiêu nói: “Em đứng trước cửa, giơ tay vẫy một cái.”

“Vẫy một cái ư?”

Nơi này nằm gần Khu Tam Hoàn phía Bắc của Trung Quan Thôn, nơi có vô số công nghệ kỳ quặc đi ngược lại với nhân loại. Hạ Ngưỡng cũng không nghi ngờ gì, thật sự giơ tay vẫy vẫy về phía cánh cửa.

Nhưng cánh cửa hoàn toàn không phản ứng gì.

Trong sân tứ hợp viện ngoài trời, những ngọn đèn đường xung quanh đều được trang trí trong những chiếc đèn l*иg đỏ lớn theo phong cách Trung Quốc, trông có vẻ hơi kinh dị.

Tầng dưới lại quá yên tĩnh, chỉ có một mình Hạ Ngưỡng đứng trước cánh cửa lớn ở chân cầu thang.

Cô mặc một chiếc quần jean cạp cao, ôm lấy đôi chân thon dài. Dáng người đẹp, nhìn từ góc độ nào cũng thấy lưng mỏng eo thon.

Vì đến vội quá nên không kịp trang điểm, mái tóc đen thẳng tự nhiên rũ trước ngực, trông vừa lạnh lùng vừa thuần khiết.

Còn Đoạn Tiêu đang đứng trên tầng hai, tựa vào lan can nhìn cô từ xa, không nói gì. Ngậm một điếu thuốc, giọng lười biếng chậm rãi sửa lời: “Giơ tay cao lên. Em thấp quá, cảm biến không quét tới.”

Hạ Ngưỡng nghi ngờ nhìn phía trên cánh cửa, nhón chân vẫy tay thêm lần nữa.

Cánh cửa dày không nhúc nhích, vẫn không mở.

Đoạn Tiêu lấy khớp ngón tay che miệng cố nín cười, vai run run, giả vờ nghiêm túc: “Em có hô ‘Vừng ơi mở ra’ chưa?”

“Em…” Hạ Ngưỡng há miệng nhưng vẫn không hô lên được, nghĩ mãi không ra: “Tại sao một cánh cửa lại phải nghe em hô cái đó?”

Anh mang vẻ mặt lười biếng ranh mãnh, trả lời không đúng trọng tâm: “Không hô cũng được, làm hình trái tim cho nó xem. Biết đâu nó thấy em đẹp, sẽ mở ra.”

“...”
« Chương TrướcChương Tiếp »