Chương 2: Bữa tiệc (2)

Bên trái thẻ ăn có dán ảnh của cô khi nhập học năm nhất.

Buộc tóc đuôi ngựa cao, mắt đen môi đỏ, không khác bây giờ là mấy.

“Cảm ơn em.” Hạ Ngưỡng nhận lấy thẻ, lẩm bẩm: “Chị còn chẳng biết là mình làm mất.”

“Không có gì ạ, đàn chị, em…”

Chàng trai lúng túng đứng ở cửa, không lập tức rời đi.

Hạ Ngưỡng không hiểu nhìn cậu ta, im lặng chờ cậu ta nói hết.

Một cô gái đứng cạnh đó cười nói chen vào: "Người ta nhặt được thẻ cơm của cậu, theo lý mà nói thì cậu nên mời người ta một bữa chứ."

Bị nói như vậy, khuôn mặt của cậu ta đỏ ửng, nhưng cũng không phản đối.

Cậu ta vốn định nhân cơ hội này để xin số liên lạc của cô.

"Ý của em là vậy à?" Hạ Ngưỡng bất giác hiểu ra. Cô suy nghĩ trong vòng hai giây, rồi đưa thẻ ăn trong tay cho cậu ta: "Vậy em ăn xong rồi trả lại cho chị nhé, có thể gọi món đắt nhất."

"…"

Chàng trai rõ ràng không phải người muốn chiếm tiện nghi kiểu đó, nhìn ánh mắt trong sáng không chút tạp niệm của cô, vội vàng xua tay từ chối.

Hai người bạn đứng sau cảm thấy quá mất mặt liền kéo cậu ta đi mất.

"Phì—" Bạn cùng phòng của cô, Trang Tịnh, không nhịn được cười ra tiếng, đẩy cánh tay cô, ra vẻ sầu não: "Hạ Hạ à, nếu cậu cứ như thế này, có thể suốt bốn năm đại học cũng không có bạn trai được đâu."

Hạ Ngưỡng không để tâm, nhún vai, bỏ thẻ ăn vào túi bên tường.

Ở góc phòng, giáo viên biên đạo đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, trước khi đi lại nói: "À đúng rồi, lần này người dẫn đầu của các em không đổi, vẫn là Hạ Ngưỡng nhé."

Một câu không cần bàn cãi.

Dù sao thì trong màn múa tập thể nữ, lần nào cô cũng đều thể hiện xuất sắc nhất.

Múa cổ điển là sự kết hợp giữa múa Trung Quốc và kịch, một phút trên sân khấu bằng mười năm luyện tập bên dưới, không phải ai cũng có thể biểu diễn vũ đạo sâu sắc đến thế.

Lần nào cô cũng là vũ công chính, không thể tránh khỏi việc có người trong đoàn múa cảm thấy thất vọng vì chỉ được đóng vai phụ.

Sau khi giáo viên rời đi, có người tiến lên chúc mừng, giọng điệu không giấu nổi sự ghen tị.

Hạ Ngưỡng vốn không giỏi xử lý các mối quan hệ xã hội, đành an ủi một câu "Lần sau mọi người sẽ có cơ hội."

"Đúng vậy, lần sau sẽ có cơ hội."

Giọng điệu châm biếm này không giống như đồng tình, mà giống như đang gây sự hơn.

Là một cô gái khác trong đội tên là Chân Đông Nhi nói. Cô ta và Hạ Ngưỡng thường múa cùng một vị trí, nhưng luôn bị cô vượt mặt, nên chưa bao giờ khách sáo với Hạ Ngưỡng.

"Ôi cũng tại chúng ta da dày thịt béo, không so được với người ta mảnh mai, yếu đuối dễ ngã."

Kèm theo tiếng cười khinh miệt ác ý, câu nói của Chân Đông Nhi nghe càng không giống lời khen mà như là châm chọc.

Không ai muốn bị miêu tả như vậy.

Nũng nịu, yếu đuối, mảnh mai, trong xã hội hiện nay dường như đã sớm không còn là những từ tốt đẹp nữa.

Thông thường, Hạ Ngưỡng luôn là người được giáo viên chọn làm người dẫn đầu. Cô không đến mức "dễ ngã" như vậy, chỉ là độ mềm dẻo của cơ thể quả thật rất tốt, mềm mại như nước.

Khuôn mặt yêu kiều nhưng không quá mức quyến rũ, toát ra khí chất trong trẻo, khiến cô đặc biệt tỏa sáng trên sân khấu.

Hạ Ngưỡng đang định vào phòng thay đồ thì dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sở hữu đặc tính của con gái khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ sao?"

Chân Đông Nhi nghẹn họng, hơi bực bội quay đầu đi: "... Tôi cũng không nói như vậy."

Mọi người trong phòng tập múa đều ra vào phòng tắm và phòng thay đồ để tắm rửa, thay quần áo, không ai để ý đến màn đối đáp gay gắt nhỏ giữa bọn họ.

Lớp trưởng gọi ở cửa: "Nhanh lên nào, đã đặt bàn ăn rồi."

Cuộc tranh cãi chưa kịp nổ ra đã bị dập tắt trong im lặng, hai cô gái không nhìn nhau thêm lần nào nữa, mỗi người cầm quần áo vào phòng tắm.

Tối nay là bữa tiệc liên hoa, tiền quỹ đã được đóng từ học kỳ trước.

Đại học Kinh Châu là trường tổng hợp, chuyên ngành Nghệ thuật vốn không có nhiều người, khoa Vũ đạo lại được chia thành các lớp lớn như Học vũ đạo, Biên đạo vũ đạo, Biểu diễn vũ đạo.

Lớp của Hạ Ngưỡng là Biểu diễn vũ đạo, chuyên về múa cổ điển và múa dân gian.

Đại học Kinh Châu có rất ít chỉ tiêu tuyển sinh cho cả kỳ thi thống nhất và kỳ thi riêng của trường, điểm chuẩn văn hóa của trường đại học hạng nhất này được coi là cao trong các chuyên ngành nghệ thuật.

Trong lớp ngoài năm sinh viên nam ra, chỉ có mười tám sinh viên nữ, đôi khi biểu diễn múa tập thể quy mô lớn còn phải mượn người từ lớp bên cạnh.

Một nhóm người đi đến nhà hàng ngoài trường, đi ngang qua sân bóng rổ ngoài trời.

Sân bóng rổ ngoài cùng đang chơi rất sôi nổi, người xem rất đông, không ít các em gái năm nhất xinh đẹp đều tụ tập ở đó.

Lớp trưởng ngạc nhiên thốt lên: "Hôm nay sân bóng rổ được yêu thích quá nhỉ, đang thi đấu à?"

"Hình như là người của khoa Máy tính và khoa Tài chính đang thi đấu..."

"Ồ! Nếu là khoa Tài chính cũng thi đấu, vậy người đó có ở đó không?"

Tâm lý tò mò lan tỏa trong nhóm nhỏ.

"Đoạn Tiêu à? Đương nhiên cậu ấy ở đó rồi!" Chân Đông Nhi hừ một tiếng, đi về phía đó, chỉ vào đám đông: "Không thì sao có thể đông người như vậy được, chẳng lẽ thật sự đến đây để xem bóng rổ sao?"

Trang Tịnh "xì" một tiếng, ghé vào tai Hạ Ngưỡng nói nhỏ: "Buồn cười quá! Nghe giọng điệu của cô ta kìa, người không biết còn tưởng rằng cô ta rất thân với nam thần Đoạn Tiêu đó."

Hạ Ngưỡng không để lộ cảm xúc, nắm chặt dây xích của túi đeo vai, nhìn về phía sân bóng rổ.

Chàng trai mười tám, mười chín tuổi toả ra hơi thở thanh xuân nồng đậm trên sân bóng, hoóc môn tràn đầy sức sống thu hút sự chú ý của không ít cô gái xinh đẹp, một cú ném ba điểm từ xa chuẩn xác rơi vào rổ.

Bảng ghi điểm lại lật thêm vài trang, khoảng cách đã chênh lệch từ lâu rồi.

Có Đoạn Tiêu ở đó thì chắc chắn sẽ thắng.

Khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu, tiếng reo hò ăn mừng của mọi người vang lên: "Ôi! Tiêu đại ca quá đỉnh!"

Người được vây quanh như ngôi sao kia chính là Đoạn Tiêu.

Thật ra Đại học Kinh Châu chưa bao giờ có cuộc bình chọn hoa khôi chính thức nào, cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp.

Ai cũng biết khoa Vũ đạo có một Hạ Ngưỡng khí chất thoát tục, nhưng các chuyên ngành khác cũng có những hoa khôi tài năng, mọi người thường khó mà đồng ý với nhau.

Nhưng nói đến nam thần thì rất ít người có thể phản đối hoặc có ý kiến khác.

Đoạn Tiêu hoàn toàn xứng đáng, mọi mặt đều đứng đầu.

Vẻ đẹp của anh quá rõ ràng, chẳng liên quan gì đến nho nhã kín đáo, chính là một vẻ phóng khoáng bất cần đời rất đặc biệt. Ngũ quan đẹp đến mức chói mắt, cực kỳ thu hút, đi thẳng vào lòng người.