Chương 26: Bạn giường (3)

Mấy ngày sau, vào buổi sáng ngày thi, Hạ Ngưỡng vẫn được ăn mì trứng.

Để chúc cô lần này có thể thi qua môn, Đoạn Tiêu thậm chí còn cho thêm một quả trứng nữa. Nhưng dạ dày của cô không thể ăn hết được, cuối cùng phần còn lại vẫn vào miệng anh.

Bài thi môn Tư tưởng Mao Trạch Đông tổng cộng hai tiếng.

Đề thi không quá khó, nhưng để đạt điểm ở phần tự luận thì không thể qua loa được, phải thật sự ôn tập vững vàng kiến thức.

Hạ Ngưỡng lần này đã chuẩn bị kỹ lưỡng, làm bài rất thuận lợi.

Sau khi kiểm tra lại, còn hơn nửa giờ nữa mới đến giờ nộp bài. Cô không cần chỉnh sửa gì nữa nên quyết định nộp bài sớm.

Trong thời gian thi, phòng thi sẽ bật thiết bị chặn tín hiệu.

Đợi đến khi ra khỏi phòng thi, lúc đi vào hành lang, Hạ Ngưỡng mở điện thoại lên mới phát hiện ra trước khi thi, Trang Tịnh đã chuyển tiếp cho cô một đoạn tin nhắn trong nhóm chat.

Là một đoạn video dài bảy giây quay lén Đoạn Tiêu trong phòng thi của khoa Tài chính.

Anh ngồi ở vị trí đầu tiên trong phòng thi, mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh, vừa mới tắm xong, đầu tóc vẫn còn hơi ẩm ướt.

Sống mũi cao, hàng mi đen dày hơi cong lên, nhìn nghiêng trông có vẻ gầy gò thanh thoát.

Trong video, anh kéo một sợi tóc dài đen nhánh ra từ ngực áo len của mình, dễ dàng đoán được đó là tóc của con gái.

Đoạn Tiêu nhìn chằm chằm sợi tóc dài như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi đột nhiên mỉm cười một cách sâu xa, quấn sợi tóc quanh đầu ngón tay của mình.

Ngón tay anh vân vê vài lần, chơi đùa với sợi tóc một cách lơ đãng.

Sợi tóc dài và dai, quấn chặt lấy, trông rất ám muội.

Video này có lẽ chỉ là quay bừa.

Nhưng lượng thông tin của nó quá lớn, khiến cho không ít người trong nhóm chat trở nên náo động.

[Chỉ có bảy giây ngắn ngủi thôi mà phải xem đi xem lại, còn bị sự đẹp trai này làm cho choáng ngợp! Anh ấy mà không vào showbiz làm ngôi sao thì thật đáng tiếc, khuôn mặt này đúng là không có góc chết mà!]

[Làm ngôi sao thì sao có thể kiếm nhiều tiền bằng anh ấy kinh doanh chứ, tôi nghe đàn anh ở khoa bọn tôi nói gần đây anh ấy tham gia cuộc thi nghiên cứu thị trường, đã được chỉ định trong nội bộ của vài công ty niêm yết rồi.]

[Sao cậu ấy làm gì cũng nhanh hơn người khác vài bước vậy! Thắng ngay từ vạch xuất phát thôi còn chưa nói, tôi còn nghĩ không biết liệu cậu ấy có trở thành Tổng giám đốc Đoạn trước khi tốt nghiệp hay không nữa.]

[Anh ấy chắc chắn là có bạn gái rồi! Aaaaa hai năm rồi, cuối cùng cũng có người bắt được bằng chứng nam thần của trường chúng ta gần gũi với con gái! Có ai có thể điều tra xem bạn gái là mỹ nữ trong trường hay ngoài trường không hả?]

[Có anh hùng nào dám hỏi thử xem cậu ấy và cô nàng Hạ Ngưỡng khoa Vũ đạo kia là đang yêu đương hay đã chia tay rồi không?]

[Chắc chắn là đã chia tay rồi, nếu vẫn còn đang yêu đương, nhiều người quen biết bọn họ như vậy mà không bắt gặp bọn họ hẹn hò sao? Có thể sao?]

[Đừng nói nữa, CP mà tôi vừa mới đẩy thuyền đã tan vỡ rồi.]

[Có cảm giác là bạn gái mới đó, biểu cảm của anh ấy nhìn là biết đang trong giai đoạn yêu nhau say đắm rồi! Nụ cười đó, ôi... tim tôi cũng rung động đây nè!]

...

[Tiểu Trang Tịnh]: Cậu vừa giống như được công khai, cũng vừa giống như vẫn an toàn. Tớ hỏi cậu, cậu nói hai người không phải đang yêu đương, vậy chẳng lẽ là bạn giường sao?

Hạ Ngưỡng thật sự không muốn thảo luận chủ đề này với cô ấy nữa, đáp cho có: Nếu cậu nhất định phải làm rõ mối quan hệ này thì cũng có thể coi là vậy.

[Tiểu Trang Tịnh]: Trời ơi, chết tiệt! Cậu nói câu này với khuôn mặt ngây thơ như vậy thật quá đỉnh! Đủ hoang dã! Đúng là người thật không để lộ ra ngoài, tớ hỏi thêm một câu nữa.

[Tiêu Cấm]: ?

[Tiểu Trang Tịnh]: Anh ấy “làm” có giỏi không?

“…”

Giữa ban ngày ban mặt mà thấy câu này, mặt Hạ Ngưỡng đỏ lên, lập tức tắt màn hình điện thoại. Cô còn chưa kịp thở phào, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt lấy.

Cô nhìn sang, kịp thời nén tiếng kêu ngạc nhiên.

Người bị kéo vào dưới cầu thang.

Đoạn Tiêu cầm lấy dây đeo túi vải trên người cô, kéo cô lại gần mình, lười biếng nghiêng đầu: “Giỏi thế, nộp bài sớm như vậy à?”

“Anh cũng không kém.”

Lúc này không có nhiều người nộp bài sớm, hành lang rất yên tĩnh.

Mặc dù họ không thi cùng một môn, nhưng thời gian thi là giống nhau.

Hạ Ngưỡng sợ bị người khác nhìn thấy, muốn anh buông tay: “Sao anh lại đến đây?”

Anh giơ tập hồ sơ trên tay lên: “Trưởng khoa của em bảo anh đến nộp báo cáo.”

Trưởng khoa vừa hay chính là giáo viên môn Tư tưởng Mao Trạch Đông của cô, cũng đang giám thị ở phòng thi vừa rồi.

Hạ Ngưỡng hiểu ra, “ồ” một tiếng, xoay người định đi: “Vậy anh đi đi, buổi chiều em không có tiết, phải đến trung tâm dạy múa.”

Đoạn Tiêu: “Tối nay tự đến tìm anh.”

Cô vừa nghe đã nổi đóa: “Tối nay em phải về ký túc xá ngủ!”

Đã ngủ ở chỗ anh cả tuần rồi, anh cứ dùng cớ giúp cô ôn tập để giữ cô ở lại, nếu không về nữa thì không biết phải giải thích thế nào .

Đoạn Tiêu đẩy cô vào sát tường, một tay khống chế động tác vùng vẫy của cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô, liếʍ nhẹ một cái, cười trêu: “Anh nói là ăn tối cùng nhau.”

Chỉ áp sát lại ba giây, anh buông tay ra, như đoán trước được mà nghiêng người, nhếch môi cười xấu xa, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng về phía hành lang dài.

Hạ Ngưỡng đá hụt, tức đến nghiến răng.

Cô đứng đó nhìn chằm chằm vào không khí một lát. Vừa xoay người đã đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của một người.

Là Chân Đông Nhi.

Cô ta cười có chút tự chế giễu lại mỉa mai: “Hóa ra thật sự là cậu.”