Chương 49: Ba mươi vạn (4)

Đoạn Tiêu trưởng thành sớm, mọi người đều nói đùa rằng anh sinh ra ở vạch đích. Nhưng cho dù anh ở cùng vạch xuất phát, cũng sẽ đi nhanh hơn bạn bè đồng trang lứa vài bước.

Anh bao dưỡng Hạ Ngưỡng, chưa bao giờ là “dưỡng” theo nghĩa tầm thường của việc bao nuôi.

Anh không phải là người sẽ trực tiếp nói với người khác rằng tôi tốt với bạn, mà coi Hạ Ngưỡng là người của mình, nên không bao giờ để tâm đến số tiền và công sức đã bỏ ra.

Anh chỉ dành tâm huyết cho một người duy nhất, mới có thể làm được như vậy.

Miệng nói rằng sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn nhất trong cuộc đời cô, nhưng hành động thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Nhưng lúc này, Hạ Ngưỡng hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Hoặc có thể nói, sự tốt đẹp của Đoạn Tiêu luôn ẩn mình trong bóng tối.

Nhưng tính khí xấu, sự độc đoán và những thủ đoạn uy hϊếp của anh mới là thứ được để lộ ra ngoài, là thứ mà ai cũng có thể nhìn thấy.

Đó cũng là điều mà hiện tại Hạ Ngưỡng cảm nhận được sâu sắc nhất.

Thời gian cụ thể của cuộc thi Giải thưởng Hoa Sen đã được ấn định vào lúc ba giờ chiều ngày ba mươi mốt. Người đi cùng với Hạ Ngưỡng đến dự thi là giáo viên dạy múa dân gian của cô: Ngôi Mẫn Vận.

Trước khi đi Thượng Hải, Hạ Ngưỡng đã đi một chuyến đến khoa ngoại gan của Bệnh viện Nhân dân Kinh Châu, tìm bác sĩ Diêm mà trước đây Đoạn Tiêu đã liên lạc.

Cô đã thay mặt Đoạn Tiêu liên hệ với các kênh liên lạc của người hiến tặng.

Hạ Ngưỡng nợ Đoạn Tiêu ba mưoi vạn tệ.

Ba mươi vạn tệ này là khoản nợ để chữa bệnh của mẹ của Ôn Vân Miểu, cũng chính là dì của cô, sau khi được chẩn đoán mắc bệnh thoái hoá gan.

Khi dì phát hiện ra căn bệnh này, nó đã biến chứng thành ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ dùng tiền để kéo dài sự sống thêm hai năm mà thôi.

Đây là một căn bệnh di truyền trong gia đình, mẹ của Hạ Ngưỡng thường nói rằng bà rất may mắn vì cũng là con gái trong nhà nhưng không bị di truyền, khi còn sống cũng thường giúp đỡ người chị gái này.

Vì vậy, Hạ Ngưỡng cảm thấy mình cũng may mắn.

Bởi vì căn bệnh di truyền của dì cô lại tiếp tục di truyền sang cho Ôn Vân Miểu.

May mắn thay, Ôn Vân Miểu còn nhỏ, được phát hiện sớm, kịp thời làm phẫu thuật ghép gan. Họ đã đến bệnh viện để đăng ký khám với chuyên gia, phẫu thuật ghép gan trong trường hợp của cô nhóc cần ít nhất sáu mươi vạn tệ.

Điều này chưa bao gồm trường hợp xảy ra các phản ứng xấu sau khi ghép, dự kiến ít nhất cũng phải chuẩn bị thêm năm mươi đến sáu mươi vạn tệ.

Mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, Đoạn Tiêu đã giúp họ trả hết khoản nợ ba mươi vạn tệ đó, còn chuyển thêm hai triệu tệ vào tài khoản của cô để làm chi phí phẫu thuật dự phòng.

Ngoài ra, anh còn sử dụng nhiều mối quan hệ để tìm được người hiến gan phù hợp trong thời gian ngắn nhất có thể.

Có lẽ trong chuyện này anh cũng đã chi ra không ít tiền.

Nhưng Hạ Ngưỡng không muốn nghĩ kỹ, cô sợ mình thực sự sẽ không thể trả nổi.

Số tiền hai triệu tệ trong tài khoản, cô chưa bao giờ động đến. Bây giờ đã đặt lịch phẫu thuật vào tháng sáu, cô cũng không cần đến số tiền phẫu thuật này nữa.

Hạ Ngưỡng chưa bao giờ nói với Đoạn Tiêu rằng, trước khi mất, dì của cô đã mua bảo hiểm y tế cho con gái với mức bồi thường tối đa là một triệu năm trăm tệ.

Học phí và sinh hoạt phí của cô và Ôn Vân Miểu đều đến từ khoản tiền tiết kiệm mà bố mẹ cô đã gửi định kỳ trước khi mất. Hai năm qua, cô cũng đã tiết kiệm được hơn mười vạn tệ từ tiền thưởng thi đấu và làm thêm.

Giải thưởng Vàng của Giải thưởng Hoa Sen có giá trị mười vạn tệ.

Chỉ cần cuộc thi này diễn ra suôn sẻ, cô sẽ có thể trả hết nợ cho Đoạn Tiêu.