Chương 8: Hôn môi (2)

“Có ý gì đây?” Anh nhanh tay nhanh mắt kéo vai gầy của cô, cười hờ hững: “Không chờ được nữa à?”

“Không phải!”

Hạ Ngưỡng sờ thấy bên trong áo khoác của anh thực sự không mặc gì, không có áo sơ mi cũng không có áo thun, chỉ là để trần.

Xác nhận xong phỏng đoán của mình lúc chiều tối, cô không biết giải thích sao về ý nghĩ nhất thời này, nên đành không nói gì: “Em đi tắm đây.”

Đến rồi đi không đầu không đuôi như vậy, Đoạn Tiêu bị cô khơi dậy hứng thú, lập tức ôm lấy cô, nói đầy ẩn ý: “Cùng tắm đi.”

Hai tháng không về đây, dù buổi sáng đã gặp mặt nhưng cũng chỉ như gãi ngứa không đúng chỗ, không thể thỏa mãn được.

Đoạn Tiêu ôm người đi về phía phòng tắm, bóp lấy eo thon của cô nhẹ nhàng xoa nắn, cằm và cổ tạo thành một đường cong sắc nét.

Cùng với tiếng kéo khóa, chiếc áo khoác đen trên người anh bị ném sang mép bồn tắm bên cạnh. Khóa kim loại va vào gạch men, phát ra tiếng “keng”.

Đèn phòng tắm sáng lên, mở máy sưởi. Ánh sáng vàng nhạt rơi trên thân hình rắn chắc của chàng trai, phủ lên lớp cơ bắp mỏng nhưng chắc khỏe.

Chiếc váy trên người Hạ Ngưỡng đã bị vòi sen làm ướt, dù sao cũng đã lâu không gặp mặt, không tránh khỏi lộ ra vài phần ngượng ngùng, cô vặn nhẹ người.

Anh không để tâm đến sự giãy giụa của cô, muốn hôn sâu.

Nhưng Hạ Ngưỡng đột nhiên nhớ đến những lời nghe được trong nhà vệ sinh của nhà hàng tối nay. Nhớ đến Chân Đông Nhi, ham muốn hơi phai nhạt, theo bản năng nhíu mày né tránh, không để anh hôn được.

Ba lần không thành, Đoạn Tiêu cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường. Dừng lại hai giây, nắm lấy cổ bắt cô quay người lại: “ Em làm sao thế?”

Cô chống tay lên ngực anh, như châu chấu đá xe, đầu ngón tay trắng bệch: “Em không muốn. Hôm nay anh không phải đã hôn người khác rồi sao?”

Anh hơi nheo mắt, rất không hài lòng với cách tính toán này: “Mấy phút sáng nay em tính đến bây giờ à?”

“Buổi tối cũng…”

Hạ Ngưỡng nói được nửa chừng, vô tình thấy vết bầm tím ở khuỷu tay anh. Màu da anh trong số các chàng trai cùng tuổi được coi là trắng, nên nhìn càng rõ ràng hơn.

Cô đưa ngón tay ra, ấn mạnh vào đó: “Làm sao vậy?”

Đoạn Tiêu nhíu mày đau đớn, véo má mềm của cô, nửa cười nửa không: “Biết là bị thương còn cố tình nặng tay, em cố ý phải không?”

Hạ Ngưỡng ngượng ngùng cúi đầu: “Anh cũng đâu có nói với em.”

“Không phải đã thấy rồi sao? Cô bạn của em đột kích nhà vệ sinh nam ấy.” Anh thậm chí còn không nhớ tên cô gái đó, chỉ tóm tắt vài câu: “Cô ta đâm vào anh, va phải bồn rửa tay.”

Sức của Chân Đông Nhi không đến mức làm anh bị bầm tím.

Chỉ là cô ta xuất hiện quá đột ngột, chủ động thể hiện tình cảm bằng cách ôm lấy anh, Đoạn Tiêu không kịp tránh, mới tự làm mình bị thương.

Liên tưởng đến biểu hiện của Chân Đông Nhi lúc đó, Hạ Ngưỡng tò mò: “Anh nói gì với cô ta vậy?”

Anh nhướng mày, vẻ mặt khinh khỉnh hừ một tiếng.

“...”

Hạ Ngưỡng nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen của anh, đã hiểu.

Khi anh khinh thường ai đó thì chính là dáng vẻ chết tiệt này, một câu cũng không muốn nói thêm, đừng nói đến chuyện nể mặt ai. Kiêu ngạo mà trực tiếp tỏ vẻ mặt khó chịu, ánh mắt đó đủ để làm người ta xấu hổ đến mức chui xuống đất.

Không trách được Chân Đông Nhi sau khi trở lại có vẻ mặt như muốn khóc mà không thể khóc được.

“Vậy sao có người nói hai người…” Cô hơi khó mở lời: “Hôn nhau?”

Đoạn Tiêu nhớ lại một lúc từ này từ đâu ra, ánh mắt trêu chọc: “Đó không phải Lục Gia Trạch nói sao? Đi nhanh thế, còn tưởng em không nghe thấy chứ.”

Thấy ánh mắt không đứng đắn của anh, Hạ Ngưỡng quay người định đi ra ngoài.

Lại bị anh dễ dàng kéo lại, những ngón tay dài của anh lướt xuống theo đường cong eo cô, hơi thở dựa vào xương quai xanh cô nặng hơn một chút, không quên lười biếng giải thích: “Cậu ấy là người Hồng Kông, nói là ngày mai cùng nhau đánh ball.” (*)

(*): 打啵 [dǎ bō]: hôn nhau và 打ball [dǎ ball]: đánh ball, đánh bóng

Khi Hạ Ngưỡng ngẩn người, bị anh lợi dụng sơ hở.

Gần như đứng không vững, chỉ có thể bám vào cánh tay đầy gân xanh của anh.

“B-A-L-L, là quả bóng.” Đoạn Tiêu cười nhẹ, nhìn đôi mắt mơ hồ của cô, cuối cùng hôn lên: “Anh làm thế này với em, mới gọi là hôn nhau.”