Chương 9: Hôn môi (3)

Anh hôn tới, làm cô không phân tâm được, ngay cả mép váy cũng bị thừa cơ chen vào.

Hạ Ngưỡng đỏ mặt véo cánh tay anh: “Bỏ ra!”

Nhưng Đoạn Tiêu trong chuyện này luôn bá đạo và xấu xa, giữ chặt người không cho cô nhúc nhích, giọng trầm thấp quyến rũ mơ hồ an ủi rằng sẽ không vào sâu bên trong.

Nói còn hay hơn hát, cô đâu phải không cảm nhận được.

Nước nóng từ vòi sen rơi xuống, quần áo của cả hai đều bị ướt, nhưng không ai để ý. Chàng trai ở độ tuổi này đều tràn đầy tinh lực, thể lực của Đoạn Tiêu lại vốn khác thường.

Đầu óc Hạ Ngưỡng choáng váng, nước mắt trào ra. Bị anh liên tục ngậm môi cắи ʍút̼, còn phải nghe những lời dẫn dụ tục tĩu của anh.

Cô bảo anh nhẹ nhàng hơn, tức giận muốn vùng ra: “...Đã nói chỉ một lần, anh lại lừa em!”

“Đúng, lừa em đấy.” Anh thản nhiên mạnh mẽ kéo người lại, cắn vành tai đỏ bừng của cô, ẩn ý cảnh cáo: “Ai bảo em trốn.”

Câu nói này như đang nói về lúc này, cũng như đang lặp lại tin nhắn anh đã gửi.

Trốn anh?

Lớn gan rồi.

Đêm này quá dài, trước khi Hạ Ngưỡng ngủ thấy kim đồng hồ trên tủ đầu giường đã chỉ hai giờ sáng.

May là buổi sáng không có lớp, cô ngủ đến khi tự tỉnh. Mắt nhắm mắt mở, theo thói quen đưa tay với lấy cốc nước trên đầu giường, môi lưỡi khô khốc uống một ngụm lớn.

Sau khi được bế ra khỏi bồn tắm, ký ức có phần rối loạn. Đoạn Tiêu vốn không phải người tốt, hai tháng không chạm vào cô, đêm qua căn bản không có ý định làm người.

Rèm cửa dày trong phòng che kín ánh sáng, hương vị trong chăn gối vẫn còn.

Nhìn chiếc áo thun nam đang mặc trên người, Hạ Ngưỡng nghiến răng, khẽ mắng một câu “Cầm thú”.

Đã nói không muốn mặc quần áo của anh rồi, rõ ràng váy ngủ cô tự chọn đã để trên sofa, vậy mà Đoạn Tiêu cũng không thay cho cô.

Cô rửa mặt xong, lê dép đến phòng khách nhìn một cái.

Ở quầy của nhà bếp mở, Đoạn Tiêu đang làm bữa sáng.

Anh đã chạy bộ buổi sáng xong, đuôi tóc đen vẫn còn hơi ướt, một chiếc khăn trắng vắt trên gáy, mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình.

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào từ ban công, mơ hồ phác họa ra dáng vẻ phóng khoáng lười biếng đó, lại có vài phần thiếu niên ngây thơ.

Anh cúi đầu, những ngón tay dài với khớp xương rõ ràng bốc một nắm rau xà lách ném vào nồi.

Rau xà lách là do Đoạn Tiêu tự trồng ở chậu cảnh trên ban công, loại rau này dễ sống, tự trồng vừa tiện lợi lại vừa vệ sinh.

Anh có vẻ rất quen thuộc với nhà bếp.

Nhưng Hạ Ngưỡng nghĩ cũng biết lại đang nấu mì trứng.

Cô không thích mùi dầu mỡ, rất ít khi vào bếp, Đoạn Tiêu thì càng không cần phải nói.

Anh là thiếu gia sống trong nhung lụa, bình thường không có thời gian cũng không cần thiết phải học nấu ăn, mì trứng đã là món sở trường của anh rồi.

May mà Hạ Ngưỡng không kén ăn, học múa lại thường phải kiểm soát cân nặng và ăn kiêng, mỗi khi có cuộc thi và kỳ thi cần chú ý đến quản lý làn da để lên hình đẹp, phải kiêng dầu muối, ăn toàn nước canh trong.

Đối với cô, mì trứng bình thường lại rất phù hợp.

Chỉ là, mỗi lần đến đây thì sáng hôm sau đều ăn mì.

Đôi khi Hạ Ngưỡng nhìn thấy mì trứng ở bên ngoài cũng không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh giơ tay gọi cô: “Lại đây ăn.”

Hạ Ngưỡng xoa cổ tay tê nhức đi đến, dụi dụi khuôn mặt vẫn còn hơi buồn ngủ.

“Tay đau à?” Đoạn Tiêu cúi mắt nhìn cô.

“Ừm.” Cô không suy nghĩ, phồng má oán trách: “Chống lâu quá.”

Anh cười ranh mãnh: “Tại ai? Bảo em ngồi lên người anh lại không chịu.”

“...”

Thảo luận về những chuyện này, Hạ Ngưỡng vĩnh viễn không thắng nổi anh. Cô lén liếc anh một cái, thoáng thấy dấu răng trên cằm anh, lẩm bẩm: “Em cắn mạnh đến vậy sao.”

Đoạn Tiêu nghe thấy, còn tưởng cô định xin lỗi.

Kết quả cô như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên chạy vào phòng tắm soi gương.

Một lúc sau, Hạ Ngưỡng chạy ra nói: “Tuần này em không qua nữa.”

Cô cúi đầu, kéo cổ áo lên một chút, che đi vết đỏ nhỏ không đáng kể.

Đoạn Tiêu nhướng mắt nhìn cô, chờ đợi lý do.

“Thứ sáu có buổi biểu diễn chào đón tân sinh viên.” Hạ Ngưỡng mím môi, “Tập luyện mệt quá, thời gian cũng gấp, hết tuần này rồi tính tiếp.”

Cuối cùng, hơi lo lắng hỏi anh: “Được không?”

Đêm qua thực sự làm cô mệt mỏi, ngủ đến giờ này vẫn chưa hồi phục. Giọng cô gái nhỏ vẫn hơi khàn, dưới mí mắt thấy rõ vẻ mệt mỏi, trông thật đáng thương.

Đoạn Tiêu đẩy bát mì qua, khóe miệng cong lên, lười biếng nói: “Ừm.”